“Anh không cần quá để tâm đến những lời Trần Á Quân nói, có sức lực quan tâm đến lời nói của người khác, không bằng làm chuyện gì có ý nghĩa hơn, đừng lãng phí thời gian vào những xã giao rác rưởi không có hiệu quả này”.
Những lời này, Thương Chính thường xuyên nói với các quản lý cấp cao và nhân viên trong tập đoàn, căn bản không cần Kiều Doanh dạy.
Nhưng khi Kiều Doanh nói, anh lại rất kiên nhẫn lắng nghe.
Sau khi nói xong, Kiều Doanh lại bảo tài xế chớ bọn họ trớ về căn nhà thuê, cấp đông gà và rau Thương Chính mang đến để trong nhà.
Thương Chính cũng đã thay một bộ quần áo khác.
Trên đường đến khách sạn, Kiều Doanh hỏi: “Không phải thắt lưng chú Thương không tốt sao, trồng trọt liệu có đau lưng không? Anh phải bảo chú ấy chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc”.
Rau quả thật là của nhà Thương Chính trồng, gà cũng là Thương Trọng Bác tự nuôi.
Nhưng mọi việc đều là người hầu ở sơn trang làm.
Nhà bọn họ có một trang viên lớn ở trung tâm thành phố, cụ ông rảnh rỗi không có việc gì, thích bảo ban người hầu ra đồng làm việc.
Nhưng Thương Chính không nói ra sự thật, chỉ nhẹ ừ một tiếng.
Đến khách sạn, Trần Á Quân mặt dày và mười mấy nhân viên cũng đều đã đến rồi.
Một đống người bị từ chối ở bên ngoài phòng.
Quản lý béo của khách sạn xin lỗi:
“Anh Trần, thật sự xin lỗi, căn phòng lúc trước anh đặt đã có người rồi. Những phòng khác hôm nay cũng không trống, thật sự rất xin lỗi”.
Trần Á Quân tranh luận: “Phòng tôi đã đặt trước rồi cậu nói với tôi đã có người? Tôi mặc kệ người vào Phù Dung Các này là ai, hôm nay cậu nhất định phải đuổi ra cho tôi”.
“Anh Trần, tôi đã nói với anh rồi, trong phòng là lãnh đạo của quận. Tôi cũng không thế vì anh mà đắc tội một vị lãnh đạo lớn”.
“Ý cậu nói là thân phận của tôi không bằng lãnh đạo lớn trong kia, đúng không?”
“Anh Trần, tôi không phải ý đó. Hôm nay thật sự không thể sắp xếp phòng cho anh, lần sau anh đến ăn cơm, tôi giảm giá 50% cho anh. Ngày nghỉ lễ thật sự là quá đông, tiếp đón không được chu đáo, lần sau tôi sẽ đích thân kính rượu nhận lỗi”.
Quản lý mập vừa nói vừa lùi, tựa hồ đang vội đi bận việc khác.
Trần Á Quân bị bỏ lại một bên, cảm thấy rất mất mặt.
Đám nhân viên đều khuyên anh ta, nói thôi bỏ đi, đến chỗ khác ăn cũng như vậy.
Nhưng Trần Á Quân nhất quyết đòi lại thể diện: “Không sao, các cậu đợi tôi, tôi quen biết với ông chủ của khách sạn này, tôi tìm ông chủ của bọn họ, khẳng định có thể sắp xếp cho chúng ta một phòng”.
Nói là quen biết VỚI ông chủ khách sạn, thực ra cũng chỉ gặp qua một lần trong bữa tiệc của bạn.
Lúc ấy Trần Á Quân còn muốn nịnh bợ người ta, nhưng không phải là người cùng một đẳng cấp và tầng lớp, người ta là ông chủ khách sạn lớn giá trị hơn trăm triệu căn bản không hề đế ý anh ta, chủ động tiến đến xin Wechat cũng bị khéo léo từ chối.
Kiều Doanh biết chuyện này.
Kiều Doanh tiến lên trước: “Trần Á Quân, chúng ta đến chổ khác ăn, cho dù anh tìm ông chủ, người ta chắc chắn cũng không thể dọn ra một phòng cho anh đâu, đừng lãng phí thời gian của mọi người”.
Trần Á Quân vốn đã một bụng tức, bị Kiều Doanh nói như vậy, trong lòng lại càng không thoải mái.
“Kiều Doanh, em có ý gì, em cũng muốn giẫm đạp anh sao? Anh ra mặt không đặt được phòng, chẳng lẽ chồng em ra mặt thì có thế đặt được phòng sao?”
“Việc này có thể đừng kéo chồng tôi vào được không, tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhờ anh, đừng lãng phí thời gian của mọi người”.
“Anh còn chưa tìm giám đốc Tân, làm sao em biết được anh ta sẽ không nể mặt tôi?”
Trần Á Quân nhất quyết đi tìm người.
Nhưng tìm một vòng, lại ỉu xìu trở về: “Giám đốc Tân không ở đây, chúng ta vẫn là đến chỗ khác đi”.
Kiều Doanh không nói gì lắc đầu.
Bên cạnh Thương Chính nhìn đồng hồ trên tường đại sảnh: “Đều đã bảy giờ bốn mươi rồi”.
Anh có chút mất kiên nhẫn.
Thường ngày, tất cả lịch trình của anh đều là do thư ký lập sẵn.
Anh tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian vào việc chờ đợi vô ích này.
Tuy là có chút mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn duy trì sự điềm tĩnh cơ bản nhất, nhìn về phía Kiều Doanh, lại nói: “Nếu không cứ ăn ở đây đi, tôi đl xem xem có thể đặt một phòng hay không”.
“Anh?”. Trần Á Quân thiếu chút nữa cười đến rụng răng: “Đến tôi cũng không đặt được phòng, anh còn tỏ vẻ cái gì? Anh đừng chọc cười nữa được không?”
Kiều Doanh: “Trần Á Quân, khi anh nói chuyện VỚI chồng tôi, có thể đừng lúc nào cũng giở giọng châm chọc khiêu khích được không?”
“Anh châm chọc khiêu khích anh ta?”. Trần Á Quân liếc nhìn Thương Chính: “Anh thấy anh ta là không tự biết thân biết phận của mình đi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!