Ai báo anh đồng ý với bố, đã thế còn giao hẹn một năm nữa chứ.
Vì tự do của một năm sau, anh nhịn!
Căn nhà mướn của Kiều Doanh thật ra không thế tính là một căn nhà.
Tuy có phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ và phòng khác nhưng tổng diện tích thì chưa lớn bằng cái nhà vệ sinh ở biệt thự của Thương Chính.
Nhưng Thương Chính không tỏ thái độ gì nữa.
Chỉ có một phòng ngủ, đương nhiên anh rất thân sĩ mà chủ động đề nghị mình ngủ ở sofa.
Tối đó, hai vợ chồng người phòng ngủ, người chen chúc trên chiếc sofa chật chội, một đêm cứ thê’ qua đi.
Bốn, năm giờ sáng, Kiều Doanh đã
dậy.
Cô vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, Thương Chính hỏi mượn cô tiền, không biết cô có nên cho anh vay không?
Mua nhà xong, ngoài chút tiền tiêu vặt, cô chỉ còn đúng một trăm nghìn trong tài khoản.
Cho Thương Chính vay nốt là cô trắng tay luôn.
Tháng sau, cô sẽ nhận được nhà, vậy là kế hoạch sang sửa sẽ tan thành mây khói.
Nhịn ăn nhịn mặc mãi mới mua được căn nhà mới, cô định sửa sang thật đẹp rồi chuyển đến ở, như vậy mới ra dáng một cái nhà.
Vì thế, cô mới thấy tiệc khi cho Thương Chính vay số tiền này.
Vả lại, cô quen anh chưa nổi một ngày, không biết cho anh vay có đáng tin không?
Cả đêm cô cứ trằn trọc mãi, vì thế đến giờ này đã tỉnh.
Bảy giờ sáng, cô dậy nấy hai bát mỳ.
Thương Chính đói quá tỉnh dậy, tẳm xong thì ngồi xuống ăn sáng với Kiều Doanh.
Trong hai bát mỳtrên bàn, một bát có lưa thưa vài cọng rau, một bát có thêm một quả trứng chiên.
Vì trong tủ lạnh chỉ còn đúng một quả trứng.
Thấy Thương Chính là đàn ông, tiêu hao thể lực nhanh nên Kiều Doanh đã nhường cho anh quả trứng ấy.
Thương Chính chưa từng ăn bữa sáng nào đạm bạc thê’ này, nhưng sau khi được Kiều Doanh nhắc nhở vào tối qua, anh không còn chê gì nữa mà hỏi: “Cô không ăn trứng à?”
“Tôi không thích”, Kiều Doanh gắp một đũa mỳ cho vào miệng.
Thương Chính nhìn cô.
Lúc cô ăn mỳ khó tránh khỏi phát ra tiếng xì xụp.
Tuy phong thái ăn uống của Kiều Doanh không xấu, nhưng chắc chắn không thể được gọi là tao nhã.
ở trước mặt anh mà cô không chú ý đến hình tượng chút nào vậy ư?
ít nhất cũng không nên phát ra tiếng khi ăn mỳ chứ?
Anh đã quen thấy các cô thiên kim tiểu thư tao nhã, dịu dàng với mình rồi.
Kiều Doanh với phong cách trái ngược này khiến anh hơi khó thích ứng.
Thương Chính cúi xuống thong thả gắp một đũa mỳ, sau đó cố coi như âm thanh ăn uống của Kiều Doanh không tồn tại.
Lúc này, Kiều Doanh chợt dừng lại rồi hỏi anh: “Anh Thương, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.
“ừ’, Thương Chính nhìn cô: “Hỏi đi”.
Kiều Doanh: “Anh vay tôi một trăm nghìn làm gì?”
Thương Chính ngẫm nghĩ rồi kiếm đại một cái cớ: “Công ty bị niêm phong, nhân viên cũng giải tán, nhưng tôi đang nợ lương họ”.
Kiều Doanh nghĩ kỹ rồi nói: “Anh gửi số tài khoản sang đây, tôi chuyển cho anh”.
“Cô nghĩ kỹ chưa?”, Thương Chính bỏ đũa xuống rồi nhìn cô: “Tôi phá sản rồi, cô cho tôi mượn tiền nhưng tôi không trả cô ngay được đâu”.
Kiều Doanh đã nghĩ cả đêm rồi.
Cô đã nghĩ thông suốt.
Thật ra lý do cô kết hôn với Thương Chính không hẳn chỉ vì muốn thể hiện cho Trần Á Quân thấy khó mà lui.
Còn một lý do khác nữa, đó là vì cô đã độc thân bảy năm rồi.
Cô thấy mệt.
Cô muốn tìm ai đó để cùng sống với mình.
Dù không có tình yêu, nhưng cô có thể đồng cam cộng khổ với người đàn ông đó.
Khi cô có ý thức đến nay, bố mẹ ly hôn, nhưng không ai muốn nuôi cô để dễ dàng đến với hạnh phúc mới, nói đúng ra là cô bị bố mẹ bỏ rơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!