Lúc Kiều Doanh dắt Thương Chính đi mua quần áo và đồ dùng hàng ngày thì đã hơn mười giờ tối.
Thương Chính khí chất ngời ngời, cô vốn định mua cho anh hai bộ đồ tốt một chút nhưng khu mua sẳm đối diện thôn Thành Trung đã đóng cửa.
Giờ này thì chỉ còn hàng rong là chưa dọn quán thôi.
Thế là cô dắt Thương Chính đến chợ đêm.
ở đó tập trung rất nhiều sạp hàng và cửa hàng nhỏ, ông chủ bán mì xào, phở xào đang dùng tay không trộn mỳ, cậu em bán trái cây thì rao hàng lanh lảnh: “Dưa hấu mười đồng một ký rưỡi, bao ngon bao ngọt”.
Nếu như không phải vì Kiều Doanh thì chắc chắn Thương Chính sẽ không đến những chỗ thế này.
Giờ này chắc anh đã về biệt thự của mình, ngâm mình trong bồn, uống một ly vang đỏ, xem sách tài chính một lát, sau đó uống một ly sữa nóng và đl ngủ.
ở khu chợ đêm ồn ào vào hỗn loạn này, Thương Chính cảm thấy rất lạc lõng.
Thậm chí anh còn hối hận vì đã đồng ý VỚI bố mình chuyện cưới người sống ở môi trường này như Kiều Doanh.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện một năm sau, bố sẽ không can dự vào quyền tự do hôn nhân của mình nữa thì anh lại nhẫn nhịn.
Kiều Doanh mua đồ dùng hàng ngày cho Thương Chính trước, sau đó mua thêm hai bộ đồ thể thao.
Hai bộ chỉ có giá một trăm sáu mươi tệ, rất tiết kiệm.
Sau khi hỏi giá xong, Kiều Doanh nhìn sang Thương Chính: “Giờ này chỉ còn mỗi sạp này còn mớ cửa, mua hai bộ này vậy, anh thấy được không?”
“Cô bảo tôi mặc thứ này sao?”, Thương Chính chau mày, ánh mắt đầy vẻ chê bai.
Kiều Doanh vốn định nói “phá sản rồi thì đừng có kén chọn vậy nữa”.
Nhưng nghĩ đến việc không thể để anh bẽ mặt trước mặt người khác.
Dù gì đàn ông đều thích thể diện.
Nên cô đã nói khéo: “Tôi biết thay đổi từ cuộc sống xa hoa xuống bần hàn sẽ khó nhưng anh đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, thôi cứ tạm bợ đã, cái này cũng mặc được mà”.
Thương Chính ý thức được việc mình hơi kén chọn.
Hơn nữa là cô bỏ tiền ra mua, nếu anh còn kén chọn thì có vẻ không hợp tình hợp lý lắm.
Kiều Doanh thấy anh im lặng thì quét mã trả tiền: “Bà chủ, nhớ lấy cỡ trên một mét tám lăm nhé, nếu không anh ấy mặc không vừa đâu”.
Chủ sạp hàng là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, mặt mày xanh xao.
Sau khi gói đồ xong thì nhìn Thương Chính chắm chằm: “Em gái, đây là chồng em sao? Đẹp trai thế”.
Cô ta đã bán hàng ở đây mười mấy năm rồi, chưa từng gặp khách nam nào đẹp trai như thế.
Có thế đến diễn viên trên tivi cũng không bì được.
Những diễn viên đó đều trang điểm loè loẹt nhưng người đàn ông trước mặt thì lại không, đẹp không một góc chết.
Thương Chính thường nhận được những ánh nhìn mê đắm từ phụ nữ nhưng khi bị một người phụ nữ trung niên hốc hác nhìn chằm chằm như thế thì cứ cảm thấy khó chịu trong người.
Anh cầm lấy túi đồ, nắm lấy tay Kiều Doanh rồi nhanh chóng rời đi: “Đi thôi, về nhà”.
Kiều Doanh biết anh không thích bị người ta nhìn chằm chằm như thế nên mới nắm tay cô rời đi.
Cô cũng phối hợp với anh, sau khi rời khỏi đó một đoạn mới rút tay ra khỏi tay anh.
Độc thân suốt bảy năm, đây là lần đầu tiên cô chạm phải tay đàn ông.
Cô rất ghét cảm giác đó.
Giống như lãnh địa an toàn của cô đã bị xâm phạm vậy.
Vì vậy, sau khi rút tay lại, cô hơi giận dữ, nói: “Tôi không thích người khác tùy tiện nắm tay tôi, lần sau nếu tôi chưa cho phép thì không được cầm đâu”.
Thương Chính không trá lời ngay mà cảm thấy như mình đang bị đối phương ghét bỏ vậy.
Trước đây, chẳng phải những người phụ nữ đó đều trông mong được như thế sao?
Mặc dù có chút hụt hẩng nhưng Thương Chính vẫn lịch sự đáp: “Xin lỗi”.
“Đi nhanh lên đi!”. Kiều Doanh giục: “Tối lắm rồi, mai tôi còn phải đi làm nữa”.
Họ băng qua mấy con hẻm, đến trước tòa nhà bảy tầng của thôn Thành Trung.
Thương Chính nhìn Kiều Doanh, rồi lại nhìn căn nhà thuê rách nát và nói: “Cô sống ở đây sao?”
Giọng điệu của anh đầy sự khinh thường.
Lúc nãy khi cô mua áo quần cho anh, anh đã có chút chê bai là hàng chợ, hàng vỉa hè rồi.
Nhưng đúng là bộ vest anh mặc trên người trông rất thanh lịch, có lẽ anh chưa từng mặc đồ rẻ tiền.
Nhưng chẳng phải anh đã phá sản rồi sao? Nhà và xe đều bị ngân hàng đóng băng rồi, đến một cắt cũng không có mà?
Nếu đã như vậy rồi thì còn tư cách gì mà chê bai nữa?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!