“Cô giỏi đấy, dám bỏ chồng ớ lại đồn cảnh sát một mình. Nếu chồng Kiều Doanh quen biết rộng thế thì tại sao không xin cho Á Quân ra cùng luôn hả?”
Tống Vi hiểu ra ngay: “Vì thế, hai người mới đến tìm Kiều Doanh ạ?”
Chị Trần bực bội nói: “Không tìm nó thì tìm ai? Có chút việc cỏn con mà cũng không chịu giúp”.
Tống Vi: “Chuyện này không trách Kiều Doanh với Thương Chính được. Thương Chính cũng muốn cứu Á Quân ra luôn rồi, nhưng chính anh ấy ngông nghênh coi thường người ta, đã thế còn đâm bị thóc chọc bị gạo Thương Chính nữa. Giờ còn trách ai? Có trách thì trách anh ấy thôi”.
Chị Trần hung hăng nói: “Bảo sao mà Á Quân bảo cô toàn bênh người ngoài”.
“Nó có phải chồng cô nữa không?”, mẹ chồng Tiêu Ngọc Phượng cũng bắt đầu lườm Tống Vi.
Tống Vi chỉ biết cười trừ trước dáng vẻ chua ngoa của mẹ chồng mình.
Vào lúc kết hôn, khi cô ấy bảo không cần sính lễ thì bà mẹ chồng này ngày càng đối xử tệ với cô ấy hơn.
Khi ấy, cô không đòi sính lễ là vì thấy nhà họ Trần cũng không quá dư giả, vì thế không muốn họ vì chuyện sính lễ mà sống khốn đốn giật đầu cá, vá đầu tôm.
Ấy vậy mà họ lại tưởng cô ấy là đối tượng dễ bị bắt nạt.
Nếu có thể cho cô ấy quay ngược thời gian, cô ấy thật sự không muốn lấy Trần Á Quân đế rồi có một bà mẹ chồng thế này.
Nhưng vì hai đứa con, cô tạm thời chưa thể trở mặt với nhà họ được.
Có con rồi thì cô cũng không thể nghĩ đến chuyện quay lại quá khứ nữa.
Lúc này, Kiều Doanh đã gọi điện xong đi ra, cô trêu Tiếu Hằng một chút rồi mới nhìn sang chị Trần và Tiêu Ngọc Phượng.
“Chị với cô hôm nay lại rảnh rỗi đến đây ạ?”
Với người ngoài thì Tiêu Ngọc Phượng khá khách sáo: “Kiều Doanh này, lâu rồi cháu không đến nhà cô ăn cơm đấy nhé. Hôm nay dẫn chồng cháu đến nhà cô đi, cô sẽ xuống bế nấu nướng tiếp đãi hai đứa”.
Có việc thì mới mời chào là tác phong của Tiêu Ngọc Phượng.
Tuy Kiều Doanh không tiếp xúc với bà ta nhiều nhưng vẫn biết tính này.
Cô thoáng nhìn là biết ý đồ mà chị Trần và Tiêu Ngọc Phượng đến đây hôm nay nên nói luôn: “Cô với chị muốn cháu bảo chồng thả Trần Á Quân ra à?”
Tiêu Ngọc Phượng cười nói: “Chỉ là chút việc vặt thôi mà, nếu chồng cháu có thế dễ dàng đưa cháu với Tống Vi ra ngoài thì thêm Á Quân nữa cũng đâu khó gì, phẩy tay một cái là xong, dẫu sao cũng không khó khăn gì”.
Nụ cười trên mặt Kiều Doanh lạnh
dần.
“Ngại quá! Chồng cháu chỉ là một người nông dân nghèo hèn, không biết thân biết phận, không biết trời cao đất dày nên không giúp được đâu”.
“Có tí chuyện mà cháu cũng không giúp, thế là không biết điều đâu”, nụ cười trên mặt Tiêu Ngọc Phượng cứng đờ, lập tức tỏ vẻ tiểu nhân.
“Cô ơi, câu ban nãy là cháu nhắc lại lời của con trai cô đấy. Anh ta bảo chồng cháu bất tài nên không cần chồng cháu giúp. Cô với chị đi tìm người có thể giúp Trần Á Quân đl, cháu đang bận nên phải đi rồi”.
Kiều Doanh không muốn phí thời gian với những loại người này.
Cô lập tức quay người rồi dứt khoát bỏ đi.
Tiêu Ngọc Phượng và chị Trần nhanh chóng trút giận lên người Tống Vi.
“Cô nhìn đi, bạn thân nhất của cô đấy, có tí việc cũng không chịu giúp. Mẹ là người lớn, đã xin xỏ nó đến vậy rồi mà vẫn lạnh mặt, đúng là cái loại mất nhân tính!”
“Suốt ngày chỉ biết ăn diện quyến rũ đàn ông, cũng chẳng phải dạng tốt lành
gì”.
“Chị”, Tống Vi đã giận sôi máu:
“Giúp hay không là quyền của người ta, sao chỉ vì chuyện này là chị nói Kiều Doanh như vậy chứ?”
Chị Trần: “Nếu nó mà là người tốt thì sao lại không giúp nhà mình chút chuyện này?”
“Chúng mày toàn lũ đạo đức giả”.
Tống Vi tức phát điên nhưng lại không biết phải làm sao với hai mẹ con nhà này.
Để bắt Kiều Doanh giúp Trần Á Quân, hai mẹ con họ bắt đầu nghĩ trò đế hành Tống Vi.
Họ quẳng Tiếu Hằng cho Tống Vi rồi nói nếu Trần Á Quân chưa được thả thì họ sẽ không trông cháu, nói chung là không để Tống Vi đi làm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!