Thật ra khi thuốc khử trùng chạm vào vết thương, Kiều Doanh đã đau đến run lên rồi nhưng cô cố nhịn.
Cô không kêu một tiếng nào, thành ra người cứ cứng đờ.
Thương Chính cảm giác được sự bất thường của cô nên dừng lại hỏi: “Đau à?”
“Không”, Kiều Doanh vẫn lắc đầu.
Thương Chính biết cô đau nhưng cố chịu nên nói: “Chịu khó một tẹo, ai bảo đêm hôm rồi còn chạy ra ngoài ăn với uống, sau này đừng làm vậy nữa, cũng đừng ra ngoài vào ban đêm nữa”.
Cô biết đêm hôm rồi còn gọi anh ra ngoài là gây phiền phức cho người ta.
Anh có bực cũng là điều đương nhiên.
Cô nói: “Xin lỗi, phiền đến anh rồi”.
Khi cô nói ra lời khách sáo đó lại khiến người ta thấy đau lòng, vì thế giọng của Thương Chính cũng dịu xuống: “Cố một chút!”
Anh lấy một cái tăm bông mới rồi nhúng thuốc.
Lần này, anh đã thao tác chậm hơn rất nhiều.
Kiều Doanh có thể cảm nhận được rõ ràng là anh rất nhẹ nhàng.
Thật ra, người đàn ông này cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh, anh cũng biết thương người.
Có một người như vậy bầu bạn đúng là tổt hơn cô đơn một mình như trước kia.
ít ra lúc bị thương sẽ có người thoa thuốc hộ.
Xem ra, vụ kết hôn chớp nhoáng của cô cũng không phải một quyết định sai lầm.
ừm…
Tốt thật!
“Khử trùng xong rồi”, Thương Chính hỏi: “Có thuốc tiêu viêm giảm đau gì đó không để tôi thoa cho, chứ khử trùng không thôi không ăn thua đâu”.
“Anh xem trong hộp có một bình thuốc màu trắng có thể dùng được đấy”, Kiều Doanh nói.
Thương Chính tìm trong hộp rồi nói: “Không có”.
“Anh tìm lại xem, tôi bỏ chung một chổ mà”.
“Không thấy”, Thương Chính tìm lại.
Kiều Doanh cau mày.
Kỳ lạ, rõ ràng cô để chung với nhau mà.
Bất quá, cô quay lại rồi cúi đâu lục tìm, mà không chú ý là mình đang không mặc áo.
Nửa thân trên gợi cảm cứ thế hiển hiện trước mặt Thương Chính.
Anh đã nhìn thấy chỗ không nên nhìn rồi.
Cơ thể lung linh của cô đang lắc lư trước mặt anh.
Nó như khống chế thần kinh của anh khiến anh không thể quay đi mà cứ thế nhìn thẳng.
Bản năng của đàn ông đã trỗi dậy.
Nhưng anh không phải tên biến thái, dù đang bị hấp dẫn trí mạng nhưng anh vẫn giữ vẻ nho nhã.
Còn Kiều Doanh cũng nhanh chóng ý thức được tình hình nên vội quay đi.
Sự lúng tung tăng lên gấp bội.
Đây là lần đầu cô bị đàn ông nhìn thấy phần trên cơ thể.
Nhưng có gì phái ngại ngùng đâu?
Người này chính là chồng hợp pháp của cô, anh nhln thì nhìn thôi, tại cô nhờ anh thoa thuốc hộ mà.
“Xin lỗi”, Thương Chính lịch sự nói.
Kiều Doanh vén tóc nói: “Không sao”.
Cô kéo hộp thuốc lên trước mặt, sau đó đã tìm thấy lọ thuốc màu trắng để đưa cho Thương Chính.
“Phiền anh thoa thêm cho tôi”.
Thương Chính cầm lấy lọ thuốc rồi nhìn, đúng là có tác dụng tiêu viêm giảm đau. Sợ cô đau nên lúc thoa thuốc, anh không dám động vào miệng vết thương mà rất cấn thận.
Kiều Doanh có thế cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của anh.
Thoa thuốc xong, cô kéo áo lên thì thuốc hơi dính vào áo.
Thương Chính thấy thế thì bảo: “Đừng mặc áo vội, tôi lấy cái khác cho”.
“ở trong tủ ấy”, cô không tiện đứng
dậy.
Thương Chính lấy một chiếc áo ngủ mới đưa cho cô: “Mặc đi, đang mở điều hoà, coi chừng cảm lạnh”.
“Cảm ơn”.
Thương Trọng Bác ở bên ngoài đang dán tai lên cửa nghe lén.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!