Có lẽ vì Thương Chính là chồng trên danh nghĩa của cô nên khi gặp chuyện rắc rối, thì cô lại nghĩ ngay đến anh đầu tiên.
‘Thương Chính, anh ở đâu vậy, anh có thể đến đây một chuyến không?”
Cô vội vàng nói rõ tình hình bên này một lượt với Thương Chính.
Giọng điệu Thương Chính không tốt lắm: “Các cô ra ngoài uống rượu, còn đánh nhau với người ta? Ai cho cô uống rượu vậy?”
Uống rượu dễ xảy ra chuyện!
Nhưng Thương Chính nghĩ đến hiện tại không phải lúc trách mắng cô, sợ cô xảy ra chuyện vội hỏi: “Đang ở đâu?”
“ở chỗ chợ đêm lần trước mua áo thun thể thao cho anh, chỗ tiệm nướng A Hào”.
Thương Chính mang dép lê còn không kịp thay, bước vội ra ngoài: “ở đó đợi tôi, cô tìm chỗ an toàn tránh trước đi”.
“Không được, Vi Vi bị người ta đánh, tôi không nói với anh nữa, tôi lên giúp trước đây…”
Thương Chính không muốn quan tâm đến mấy chuyện rách việc này, nhưng sợ Kiều Doanh gặp chuyện, anh bước vội như bay.
Nếu cô có chuyện gì, ông cụ nhà anh chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.
Đến khi Thương Chính đến, người ở đồn cảnh sát cũng đã tới.
Bởi vì tụ tập ẩu đả nên đám người đều bị đưa đi.
Thương Chính đi tới, nhìn thấy Kiều Doanh bị cảnh sát áp đi: “Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng vì chuyện gì mà muốn đưa bọn họ đi?”
“Anh là ai?”, cảnh sát liếc nhìn anh.
Thương Chính đến trước mặt Kiều Doanh: “Tôi là chồng cô ấy”.
Kiều Doanh nhìn vào mắt anh, cảm thấy vô cùng có lỗi, muộn vậy rồi còn gọi anh ra.
Nhưng ánh mắt Thương Chính không có ý tứ trách cứ gì, mà chỉ quan sát xem cô rốt cuộc có bị thương gì hay không, sau khi thấy áo sau lưng cô bị cắt một đường thì vội hỏi: “Cô không sao chứ?”
Kiều Doanh lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ thôi”.
Cảnh sát: “Nếu anh là chồng cô ấy vậy thì cùng đi đi”.
Đi đến đồn cảnh sát, mấy người lập tức bị giam giữ.
Nguyên nhân rất đơn giản, tụ tập đánh nhau.
Người bên đối phương cũng bị giam lại.
Trần Á Quân gọi điện cho chị cả anh
ta.
Bởi vì chị cả nhà họ Trần là cưới người địa phương, anh rể là người địa phương của anh ta cũng có chút quan hệ xã hội, nhất định sẽ có cách đưa bọn họ ra ngoài.
Chị cả Trần nửa đêm chạy đến, nhìn thấy đám người Trần Á Quân, tức giận muốn chết.
“Á Quân, mày có biết mày gây ra họa lớn rồi không? Mày đánh vào đầu người ta, lần này mấy đứa ít nhất cũng phải bị giam giữ mười mấy ngày”.
“Nhưng anh ta trêu ghẹo Tống Vi trước”. Trần Á Quân không phục: “Em không thế đánh anh ta sao?”
Chị cá Trần trừng mắt nhìn Tống Vi, cô ta nào quan tâm Tống Vi có bị người ta trêu ghẹo hay không, chi hung dữ nói:
“Đều do mày, đêm hôm còn chạy ra ngoài ăn thịt nướng cái gì? Không biết ở nhà chăm con hay sao?”
Lúc này, Kiều Doanh đứng ra nói: “Chị cả Trần, lúc này không phải lúc trách móc, chúng ta nên nghĩ cách ra ngoài trước đã”.
Chị cả Trần: “Không trách Tống Vi thì trách ai, nếu cô ta không chạy ra ngoài thịt nướng thì Trần Á Quân có thể gây ra chuyện này sao? Còn cô nữa, hẹn Tống Vi ăn thịt nướng gì chứ, gây ra họa lớn rồi biết không”.
Tống Vi: “Chị cả, là em hẹn Kiều Doanh ra ngoài, chị đừng có tùy tiện trách cứ như vậy”.
Chị cả Trần trừng mắt: “Hai đứa con gái đêm hôm ra ngoài ăn thịt nướng, còn ăn mặc trang điểm lòe loẹt như vậy, không phải đợi người ta trêu ghẹo thì là gì?”
Kiều Doanh: “Ai quy định phụ nữ không thể ra ngoài ăn thịt nướng vào buổi tối?”
Ôn quá!
Thương Chính ở bên cạnh, vẻ mặt khó chịu.
Anh bị đưa đến cái nơi quỷ quái này đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Anh đường đường là Cậu ba Thương của tập đoàn Thương Thị, giá trị bản thân mười hai chữ số, đóng góp hơn một nửa GDP cho Bằng Thành hay thậm chỉ là cả tỉnh, ngay cả nhân vật lớn bên trên gặp anh cũng phải khách sáo giữ kẽ.
Lúc này lại phải chịu oan uất bị giam giữ ở đồn công an nhỏ nhoi này chứ?
Sắc mặt anh u ám: “Các người có thể đừng ồn nữa không?”
Kiều Doanh quay đầu nhìn anh: “Thương Chính, xin lỗi, khiến anh liên lụy
Sắc mặt Thương Chính u ám: “Ra ngoài trước rồi nól tiếp!”
“Ra ngoài?”, Trần Á Quân khó chịu nói: “Anh rể tôi chưa từng gặp trắc trở gì ở đây mà anh ấy cũng không có cách đưa chúng ta ra ngoài, anh còn muốn ra ngoài, anh nghĩ anh là ai chứ?”
Liếc nhìn đôi dép mà Thương Chính mang, bộ đồ mặc trên người mấy chục tệ, Trần Á Quân lại càng khinh thường: “Anh đừng có mà không biết trời cao đất dày”.
Chị cả Trần hỏi: “Á Quân, anh ta chính là cái tên nhà nghèo mà Tống Vi vội cưới kia sao?”
Trần A Quân cười lạnh: “Chẳng phải là một tên nghèo sao, vừa nghèo vừa không có bản lĩnh, còn nghĩ mình lợi hại thế nào”.
Thương Chính ghét vẻ mặt này của Trần Á Quân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!