Người đàn ông trước mặt đã khiến Tống Vi hoàn toàn mất hết hi vọng.
Mổi lần cô ấy có mâu thuẫn gì với mẹ chồng, anh ta đều vừa dỗ dành vừa ngoa miệng thế này, bảo cô ấy hiểu chuyện một chút, lại còn để ý đến người già một chút.
Là cô ấy không có nguyên tắc, không có giới hạn, quá mức hiền lành mới để cả nhà này hợp sức, ngang nhiên bắt nạt mình.
Bây giờ cô ấy không muốn mình như thế nữa.
“Trần Á Quân, bảo mẹ anh chăm con, làm việc nhà là chịu khổ chịu mệt, còn tôi thì đáng đời đúng không?”
“Ngày nào tôi đều bận đến mức gà bay chó sủa, mẹ anh nói không bế được cháu, đưa Đại Bảo đi học rồi còn phải ôm Tiểu Bảo ru ngủ. Ngày nào tôi cũng bế đến mức đau cả lưng, anh có bao giờ quan tâm đến tôi chưa?”
Trước đây cũng đã từng nói chuyện này với Trần Á Quân, nhưng anh ta cứ nói cô ấy vẫn còn trẻ, đừng so đo với người già.
Sau đó cô ấy cũng lười nói.
“Đúng, anh là đứa con hiếu thảo, không nỡ để mẹ anh chịu khổ! Con tôi sinh, tôi cũng không có quyền phải nhờ bà ấy đến chăm giúp tôi”.
“Nhưng bà ấy là mẹ của anh, bà ấy không giúp tỏi, tại sao tôi phải hiếu thảo với mẹ anh?”
“Nếu anh cảm thấy mẹ anh chăm cháu vất vả quá thì anh về chăm con, chăm sóc bà ấy, tôi ra ngoài đi làm, tôi cũng có thể kiếm được tiền”.
“Dù sao cũng là con của anh, mẹ cũng là của anh, chuyện bảo tôi ở nhà làm bảo mẫu miền phí, miễn bàn…”
“Sao em lại không hiểu chuyện thế chứ…”, Trần Á Quân nổi nóng: “Em đúng là…”
Tống Vi nói như đinh đóng cột: “Còn nữa, Trần Á Quân, anh cũng đừng vu cáo chuyện của Kiều Doanh cho cậu ấy, tôi không nói vạch trần chút tâm tư xấu xa đó của anh”.
“Sao em lại đi tin người phụ nữ đê tiện đó mà không tin chồng em”.
“Rốt cuộc ai đê tiện? Không cho phép anh nói bạn thân tôi như thế”.
“Sao em cứ ăn cây táo rào cây sung thế?”, ngoài mặt thì Trần Á Quân tỏ vẻ rất ngay thẳng nhưng thật ra trong lòng lại chột dạ.
Tống Vi cảm thấy vừa nực cười vừa đau lòng:
“Trần Á Quân, vì hai đứa con, chúng ta cứ sống thế này đi, nhưng sau này anh đừng mơ có thể kiểm soát tôi, cũng đừng hòng bảo tôi làm bảo mẫu miễn phí”.
Nói rồi Tống Vi ôm đống quần áo đã được gấp xong đi vào phòng khách.
Trần Á Quân sải bước đi tới, nắm chặt lấy cánh tay cô ấy, cô ấy vừa định hất Trần Á Quân ra thì con gái lớn Phán Phán từ trong phòng chạy tới.
Không muốn để con gái nhìn thấy người lớn cãi nhau, cô ấy không phản ứng quá mạnh.
“Mẹ ơi, con đọc xong sách tham khảo rồi, con đi ngủ đây. Trước khi ngủ, mẹ phải đến ôm con một cái đấy”.
“ừ, mẹ đi cất quần áo xong rồi đến nhé”.
Cho dù tâm trạng có tồi tệ, có đau lòng đến mức nào, trước mặt con gái, Tống Vi vẫn nở nụ cười dịu dàng nhất.
Nhưng không ai biết bên trong nụ cười này của cô ấy có bao nhiêu đau đớn và bất lực.
Đợi con gái vào phòng rồi, lúc này Tống Vi mới hất Trần Á Quân ra.
“Tôi không muốn cãi nhau với anh trước mặt con cái, có chuyện gì đợi lúc không có bọn nhỏ thì nói”.
Sau khi dổ hai đứa nhỏ đi ngủ, Tống Vi hẹn gặp Kiều Doanh.
Đã là mười rưỡi tối rồi.
Kiều Doanh chuẩn bị đi ngủ, sau khi nhận được điện thoại của Tống Vi, cô nhìn Thương Chính vừa từ phòng tắm đi ra.
“Vi VI hẹn tôi ra ngoài, anh muốn đi cùng tôi không? Vi Vi là bạn thân nhất của tôi, dẫn anh đi gặp cậu ấy”.
Bạn bè bên cạnh cô đều ở tầng thấp nhất của xã hội giống cô.
Đều không có giá trị gì để giao tiếp!
Thương Chính không thèm suy nghĩ đã nói: “Tôi không muốn đi”.
Kiều Doanh rất muốn Tống Vi gặp Thương Chính, cô lại nói: “Đi đi mà, chúng ta cùng ăn một bữa đồ nướng, quán đồ nướng bên đường đó cực kỳ ngon”.
Quán ăn bên đường vừa bẩn vừa không sạch sẽ, có đánh chết anh cũng không bao giờ đến: “Tôi không thích ăn đồ nướng, cô đi đi”.
Thương Trọng Bá ngồi trên sofa trợn mắt nhìn Thương Chính: “Con đi cùng Doanh Nhi đi, muộn thế này rồi, một mình con bé ra ngoài cũng không an toàn”.
“Không an toàn thì đừng đi”, Thương Chính nói, sau đó đi vào phòng.
Thương Trọng Bá vội an ủi Kiều Doanh vài câu, Kiều Doanh miễn cưỡng mỉm cười: “Bố, con không sao, tôi đi một lúc rồi về, có cần con mua bữa khuya về cho bố không ạ?”
“Còn mua bữa khuya về cho bố à?”
Thương Trọng Bá không ăn khuya, ông ấy đang dưỡng sinh, sau tám giờ tối là không ăn gì nữa.
Nhưng ông ấy phải tìm một lý do hợp lý để đợi con dâu về nhà an toàn bèn vui vẻ nói: “Được đấy, con mua gì cũng được”.
“Bố, vậy con mua một phần mì thịt bò viên cho bố nhé, bố thấy được không?”
“Bố sao cũng được”.
Nói rồi Kiều Doanh vội vàng đi gặp Tống Vi.
Sau khi đưa mẳt lo lắng tiễn con dâu đi, Thương Trọng Bá không thèm gõ cửa đã đi thẳng vào phòng Thương Chính và Kiều Doanh.
Lúc này Thương Chính đang cầm gối của Kiều Doanh lên, anh chỉ cảm thấy mùi hương trên người Kiều Doanh rất thơm, không biết là mùi gì bèn ngửi gối đầu của cô xem thử.
Thương Trọng Bá đi vào làm anh giật mình, anh vội giả vờ để gối ra sau lưng, sau đó lạnh mặt nói: “Bố vào sao không gõ cửa?”
Thương Trọng Bá không trả lời mà hỏi: “Sao con không đi cùng Kiều Doanh, bảo con đi theo gặp bạn thân của con bé thì con cứ đi đi, lúc về có thể bảo vệ an toàn cho nó. Con làm chồng mà sao không biết thương vợ gì thế”.
“Bố!”, Thương Chính không vui nói: “Bố còn không rõ con với cô ẩy kết hôn theo kiểu nào à? Đồng ý với bố sống ở nhà cô ấy đã là tốt lắm rồi, bố không có quyền yêu cầu con quan tâm và yêu thương cô ấy nhiều bao nhiêu”.