Kiều Doanh: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Thương Chính nói dối: “Không phải cô nói phá sản thì phải có dáng vẻ phá sản à, vừa nãy tìm được công việc mới rồi, tôi cần phải làm quen công việc trước”.
Có quỷ mới biết, thật ra anh thức là vì nhu cầu sinh lý cơ bản nhất của đàn ông ba mươi hai năm qua vẫn chưa được giải tỏa.
Càng kiềm chế nhẫn nhịn thì càng mãnh liệt.
Đột nhiên lại sống chung với một cô gái.
Hơn nữa cô gái này cũng không hề khiến anh chán ghét chút nào.
Thực sự anh không thế ngủ được.
“Ồ”. Kiều Doanh cũng không ngăn cản: “Vậy anh cũng đừng ngủ muộn quá”.
“ừ’.
Buổi sáng, Thương Trọng Bá chuẩn bị một bữa sáng phong phú.
Nhìn thấy sẳc mặt Thương Chính có chút mệt mỏi tiều tụy, rõ ràng hôm qua không ngủ ngon, Thương Trọng Bá đưa sữa nành qua cho anh, cố ý hỏi:
“Thương Chính, tối qua ngủ thế nào?”
Thương Chính và Thương Trọng Bá nhìn thẳng mắt nhau.
Thương Trọng Bá cười đầy ẩn ý.
Còn anh thì khẽ nhíu mày: “Cũng được, nếu bố không ở đây, có lẽ con sẽ ngủ ngon hơn nữa”.
“Chú Thương vừa mới đến một ngày thôi mà”. Kiều Doanh đẩy nhẹ tay anh: “Anh để chú Thương ở thêm mấy ngày đi”
Rồi đột nhiên phát hiện mình lại gọi nhầm, cô vội đối lời: “Bố, con xin lỗi, con vẫn chưa quen hẳn”.
Thương Trọng Bá khẽ cười: “Không sao, không sao, nhiều lần là quen thôi”.
Kiều Doanh lại nói: “Bố, qua mấy ngày nữa, nhà mới con mua sẽ bàn giao rồi, đợi tu sửa xong, bố dọn qua ở cùng chúng con đi. Thắt lưng bố không tốt, đừng ở dưới quê làm nông nữa”.
“Ôi!”, Thương Trọng Bá thớ dài: “ông già như bố sao có thể ở cùng với đôi trẻ các con được, sẽ khiến các con chướng mắt thôi”.
“Bố, con thật lòng đấy”.
Từ nhỏ cô chưa từng được cảm nhận tình cảm gia đình.
Chuyến đi Tây Tạng lần đó, Thương Trọng Bá và cô đồng sinh cộng tử, trên đường giúp đỡ lẫn nhau, đối xử với cô còn hơn cả người thân.
Cô sớm đã xem Thương Trọng Bá như người thân rồi.
Cô sớm đã xem Thương Trọng Bá như người thân rồi.
Bảo Thương Trọng Bá chuyển đến ở cùng bọn họ không phải là lời khách sáo ngoài mặt mà thực sự là lời từ đáy lòng.
Nhưng Kiều Doanh biết, rất nhiều người lớn tuổi đến từ nông thôn đều sợ khiến con cái sẽ thấy mình phiền phức nên cô mới tìm lý do:
“BỐ, lại nói, đợi đến khi nhà mới sửa xong, con với Thương Chính cũng không có thời gian, bố còn có thể giúp tụi con trông coi công nhân tu sửa”.
“Là phòng trống, không có trang trí sao?”
“Vâng, là phòng trống”.
“Vậy được, bố biết làm mộc, bố còn có thể làm ít việc”.
“Tốt quá ạ!”. Kiều Doanh vui mừng: “Bố, bố còn biết làm mộc sao, làm mộc rất khó đấy, bố, bố đúng là không đơn giản đâu”.
Thương Chính yên lặng ăn sáng, thầm nói trong lòng: õng ấy còn có nhiều cái không đơn giản lắm
Bố chồng con dâu càng nói càng nhiều chuyện, trong lúc dùng bữa sáng là đã quyết định xong xuôi chuyện tu sửa nhà mới rồi.
Thương Chính ngồi bên cạnh ăn sáng, hoàn toàn không gia nhập gì.
Ngược lại, anh mới giống như người ngoài vậy.
Kiều Doanh vô tình nhìn anh, cứ cảm thấy động tác ăn sáng của Thương Chính thực sự quá nho nhã, lịch thiệp hệt như mấy cậu ấm nhà giàu thế gia trong phim vậy.
Cô và Thương Trọng Bá vừa ăn vừa nói chuyện, ăn một quả trứng luộc cũng tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Nhưng cô vẫn không giảm tốc độ.
Đã quen làm chuyện gì cũng nhanh chóng vội vàng, hai ba ngụm thôi là cô đã uống hết sữa đậu này, đứng dậy lấy túi lấy ra hai nghìn tệ tiền mặt đặt lên trên bàn.
“BỐ, dưới lầu có cửa hàng nhỏ bán rau và thịt, buổi trưa bố tự mua thức ăn nấu cơm trưa cho mình nhé. Con đi làm trước đây”.
“Kiều Nhi, con không cần đưa tiền cho bố, bố có tiền”.
“Không sao, bố cứ cầm lấy”.
Sau khi Kiều Doanh rời đi, Thương Bá Trọng cầm xấp tiền mặt lên đếm: “Hai nghìn tệ, lần đầu tiên có người thật lòng thật ý hiếu thảo với bố như vậy”.
Thương Chính biết tâm trạng nặng nề của Thương Trọng Bá.
Giống như hôm qua anh cũng nhận được chuyển khoản hai nghìn tệ từ Kiều Doanh vậy, bảo anh dùng khi cần.
Nhưng anh cũng không muốn thừa nhận: “Bố thiếu tiền sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!