Thương Chính không thích người khác động vào đồ cá nhân của mình, nhất là mấy thứ như đồ lót.
Anh không bao giờ cho người giúp việc giặt đồ lót của mình, mà đều cho vào máy giặt tiệt trùng riêng để giặt, sau đó tự động sấy khô.
Thậm chí sau khi quần khô rồi, anh cũng tự cho vào tủ chứ không cho phép ai động vào.
Kiều Doanh ngoảnh lại nói: “Tôi thấy anh chưa giặt nên định giặt hộ thôi mà”.
Cô cố ý nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi dùng chậu mới, còn giặt bằng tay nữa, cũng giặt riêng với bít tất”.
Dù thế thì Thương Chính vẫn thấy
bực.
Anh đen mặt giằng lấy chiếc quần: “Không khiến cô giặt hộ, sau này đừng có động vào”.
“Đúng là phí cả lòng tốt”, Kiều Doanh nhỏ giọng làu bàu.
Nhưng cô không hề nối giận.
Lần sau, cô không động vào đồ của anh nữa là xong.
“Tôi hấp ít khoai với củ từ trong nồi đấy, còn có trứng gà nữa, trong tủ lạnh có sữa, anh tự ăn đi, tôi đến công ty trước đây”.
Tuy Kiều Doanh thấy không mấy vui vẻ, nhưng chẳng có chuyện gì quan trọng hơn việc đi làm kiếm tiền cả.
Vì thế, cô đầy phấn chấn đến công
ty.
Khoảng hơn mười giờ, Kiều Doanh chuẩn bị ra ngoài bàn việc thì Tống Vi gọi cho cô hẹn gặp, địa điểm là Starbucks.
Mấy ngày cô ấy lặn mất tăm, giờ đột nhiên lại muốn hẹn gặp ở ngoài ư?
Kiều Doanh thấy hơi lạ: “Vi Vi, cậu sao rồi?”
“Doanh Nhi, bọn mình gặp nhau rồi nói chuyện. Tớ chờ cậu ở Starbucks trong trung tâm thương mại Hồng Thiên nhé.
Khi Kiều Doanh đến nơi thì chỉ thấy có một mình Tống Vi.
“Cậu không dẫn em bé đi theo à?”, cô ngồi xuống hỏi.
“Tớ nhờ mẹ trông hộ một lát”, Tống Vi đẩy cốc cà phê cho Kiều Doanh rồi nói: “Tớ gọi cà phê Latte mà cậu thích nè”.
Kiều Doanh ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay cậu trang điểm đấy à?”
Mấy năm rồi, cô không thấy Tống Vi trang điểm.
Trời sắp bão rồi!
Tống Vi mỉm cười ảo não: “Có phải dù trang điểm thì cũng không che được sắc mặt nhợt nhạt của tớ không?”
“Không, cậu đẹp sẵn rồi mà”, Kiều Doanh nhìn Tống Vi.
Cô ngại không muốn nói với Tống Vi rằng lớp trang điểm của cô ấy không được đẹp lắm.
Cũng có thể vì sự tàn phá sau thời gian dài mệt mỏi, làn da của Tống Vi không còn nõn nà như trước nữa, dù trang điểm thì cũng không che được dấu hiệu lão hoá.
Nhưng dẫu sao cô ấy cũng là mẹ hai con rồi.
Song, đúng là Tống Vi đã đẹp sẵn rồi: “Cậu mua đồ trang điểm hãng nào thế, hlnh như hơi khô”.
Tống Vi nào biết nhãn hiệu của mấy thứ này.
Mấy năm qua, cô ấy sinh liền hai đứa, sau đó chỉ suốt ngày quanh quay chồng con.
Ban ngày đưa đón bé lớn đi học, chiều tan học lại cùng bé đến các lớp phụ đạo, tối đến thì còn chăm bé thứ hai, đừng nói là trang điểm, đến ngủ một giấc cho ngon còn không được nữa là.
Nhưng cô ấy nghĩ rằng sự nghiệp của chồng ngày một phát triển, bé lớn đa tài, bé nhỏ đáng yêu thì mệt mấy cũng xứng đáng.
Cho đến hôm nọ… sau khi nghe thấy những lời mà Trần Á Quân nói với Kiều Doanh, cô ấy mới phát hiện sự tồn tại của mình vô giá trị biết bao.
Cả ngày không trang điểm, đầu tóc không chỉnh trang, cũng không có chí tiến thủ, ngày càng không theo kịp xã hội, da nhợt nhạt, chồng không thấy có hứng thú, một lòng chỉ nghĩ đến cô bạn thân của mình…
Từng câu nói của Trần Á Quân như ngọn núi đá sụp lở, nhưng những tia sét giáng xuống người Tống Vi, khiến cô ấy vụn vỡ.
Mấy ngày qua, Tống Vi đã từng oán trách Kiều Doanh.
Dù Trần Á Quân tơ tướng đến người phụ nữ khác, nhưng tại sao lại là Kiều Doanh, tại sao lại là bạn thân nhất của cô ấy?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!