Kiều Doanh đột nhiên thấy lúng túng.
Cô không bận tâm chuyện Thương Chính phá sản và có tiền hay không.
Nhưng nếu Thương Chính cũng là người khoe mẽ, không biết xoay chuyến tình thế giống Trần Á Quân, thì cô cũng bó tay rồi.
Cô thất vọng nhìn anh.
Lúc này, người quản lý mập mạp vội vàng trở lại, sau khi nhìn hết một lượt mọi người ở đây, quán lý đã hướng ánh nhìn về phía Thương Chính.
Đây chính là nhân vật lớn mà sếp bảo không được đắc tội ư?
Rõ ràng anh có khí thế mạnh mẽ, tư chất phi phàm, nhưng người quản lý vẩn không chắc chắn lẳm.
Một nhân vật lớn tầm cỡ như vậy mà tới khách sạn ba sao bọn họ dùng bữa ư?
Kiểu gì bọn họ cũng được mở mày mở mặt.
Người quản lý dè dặt đi tới cạnh Thương Chính: “Xin hỏi, anh là anh Thương phải không ạ?”
“ừm”, Thương Chính hờ hững đáp.
Người quản lý như đón thánh giá, lập tức cung kính nói: “Anh Thương, ông chủ của chúng tôi vừa gọi điện tới bảo tôi chuẩn bị một phòng bao tốt nhất, mời anh đi bên này”.
Trần Á Quân, Kiều Doanh và hơn chục nhân viên khác đều há hốc miệng.
“Đi thôi, đi ăn đã”, Thương Chính nhìn Kiều Doanh, cô cũng kinh ngạc hỏi: “Thương Chính, anh quen chủ khách sạn này à?
Thương Chính: “Không”.
Dưới sự chấn động và không dám tin của mọi người, họ đã được mời vào phòng bao.
Ngồi vào chỗ xong, Trần Á Quân đã chuẩn bị xong mấy lời châm chọc rồi, nhưng khi các nhân viên bàn tán, anh ta lại không nói nữa.
“Đây là phòng bao cao cấp nhất của khách sạn Đỉnh Việt à? To thật đấy, còn rộng nữa, sang trọng quá!”
“Nghe nói giá thấp nhất của phòng này là trên năm nghìn đấy, còn thu thêm 15 phần trăm phí dịch vụ nữa. Không biết lát có miễn phí cho mình không nhỉ?”
“Kiểu gì chẳng có, không thấy chủ khách sạn nể mặt chồng chị Doanh thế
à?”
Trần Á Quân rất không vui, anh ta bực tức nhìn Thương Chính đang kéo ghế cho Kiều Doanh.
“Thương Chính, phòng này đắt lắm, vượt tiêu chuẩn mở tiệc cho nhân viên rồi, lát anh thanh toán nhé”.
Quản lý nói: “Anh Thương, sếp của chúng tôi bảo hôm nay anh muốn ăn gì, uống gì cứ gọi tự nhiên, sếp sẽ thanh toán hết ạ. Còn nữa, sếp cũng đang trên đường tới, lát sẽ đích thân mời rượu anh, hi vọng anh sẽ nể mặt”.
Trần Á Quân càng sa sầm mặt hơn.
Một tên xuất thân từ nông dân, còn vừa phá sản không xu dính túi mà có mặt mũi vậy ư?
“Thương Chính”, Kiều Doanh khẽ kéo áo anh: “Rốt cuộc anh có quan hệ thế nào với chủ khách sạn này mà họ nể mặt anh thế?”
Thương Chính đưa thực đơn cho cô: “Cô xem muốn ăn gì thì gọi đi”.
Kiều Doanh đang có rất nhiều nghi vấn, nào có rảnh mà gọi đồ.
Thương Chính nhẳc nhở: ”Gọi đi”.
Trong suốt bữa ăn, người quản lý cùng các nhân viên phục vụ đã tiếp đãi họ như vua chúa.
Các nhân viên liên tục hỏi Thương Chính, nhưng hầu hết đều là Kiều Doanh trả lời hoặc Thương Chính đáp đại vài câu.
Còn Trần Á Quân thì mặt đen như đít nồi.
Cơm nước xong, cả đoàn người chuẩn bị ra về, người quản lý cung kính nói: “Anh Thương, sếp tôi đang bị kẹt xe, anh có thể chờ thêm vài phút được không? sếp muốn gặp anh một lần, vài phút thôi ạ”.
Đương nhiên Thương Chính biết chủ khách sạn đang bị kẹt xe nhưng vần muốn gặp anh để làm gì.
Anh ngẫm nhĩ một lát rồi nhìn bảng tên trên ngực quản lý: “Quản lý Tiêu, ra chỗ khác nói chuyện nhé”.
Thương Chính đi ra xa, quản lý cũng nhanh chóng lễ phép đi theo sau.
Thương Chính nói nhanh gọn: “Quản lý Tiêu, hôm nay tôi rất cảm ơn khi khách sạn đã tiếp đãi nhiệt tình. Sau này, tôi sẽ bảo thư ký đến thanh toán, nếu sau này sếp anh gặp chuyện gì khó khăn thì cứ bảo đến tìm thư ký của tôi. Giờ tôi đang vội, không thể gặp mặt để cảm ơn ông ấy được”.
Câu nói của anh khiến quản lý Tiêu biết không thế giữ anh lại nữa.
sếp đã dặn, nếu giữ được nhân vật lớn ấy ở lại thì là tốt nhất.
Nếu không thì nhất định phải tăng anh loại rượu ngon và đắt nhất khách sạn.
Vì thế, quản lý đã cầm một chai rượu ra rồi cố bắt Thương Chính phải nhận.
Thương Chính từ chối xong thì đi về phía Kiều Doanh.
“Có phải người quản lý vừa cố nhét chai rượu cho chồng chị Doanh không nhỉ?”
“Chai ấy hình như 20 nghìn đấy, bữa cơm mấy nghìn đã miễn phí rồi, giờ còn tặng rượu đắt tiền nữa”.
“Anh Trần, ban nãy anh không nên châm chọc chồng chị Doanh như vậy, giờ anh xem đi, người ta tai to mặt lớn lắm đấy!”
Trần Á Quân vừa tức vừa bực hừ một tiếng.
“Có gì giỏi chứ, chỉ là một tên vừa phá sản không một xu dính túi thôi mà, thể diện đáng giá bao nhiêu nào?”
Lúc này, Thương Chính đã quay lại.
Kiều Doanh hỏi: “Thương Chính, rốt cuộc anh có quan hệ thế nào với chủ khách sạn thế?”
Thương Chính đáp đại một câu: “Chủ khách sạn này là bạn của bạn tôi, ông chủ này mang ơn bạn tôi, còn bạn tôi lại mang ơn tôi”.
Cho nên mới nể mặt anh ư?
Kiều Doanh thấy có vẻ cũng có lý.
Nhưng cũng vừa bất hợp lý.
Kiểu mang ơn gián tiếp thế nào mới có thế miễn phí cả bữa ăn mấy nghìn, trước khi đi còn tặng cả chai rượu mấy chục nghìn nữa?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!