FA đến năm thứ bảy, Kiều Doanh quyết định phải lấy chồng thôi.
Một tuần trước, chồng của cô bạn thân đã nhân cơ hội đi công tác cùng cô rồi mớ cửa phòng cô, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy cô và bảo là thích cô và muốn làm chuyện gì gì đó với cô.
Cô sợ bay hết cả hồn vía.
Nhưng không biết cô lấy đâu ra sức lực mà cầm một thứ lên nện cho tên đàn ông xấu xa kia một trận.
Sau khi đi công tác trở về, cô muốn rời khỏi Bằng Thành.
Nhưng cô cùng vợ chồng người bạn thân hợp tác cùng mở một công ty có quỵ mô bình thường, nguồn thu của cô đến từ đây, lại còn có một căn nhà ở đây nên không thể rời đi ngay được, cho nên kiều gì cũng lại chạm mặt tên đàn ông khốn kiếp kia.
Mấy lần, cô định nói thật cho cô bạn thân biết, nhưng lại sợ cô ấy không chịu nổi đá kích nên đành thôi.
Tuy cô không làm gì có lỗi với cô ấy, nhưng việc được chồng bạn tỏ tình vẫn khiến Kiều Doanh thấy rất áy náy.
Vì thế, cô muốn nhanh chóng lấy chồng.
Còn việc xử lý chồng cô bạn thân thế nào thì cô còn phải ủ mưu dài dài.
Kiều Doanh đã đến cục dân chính, có ai đó gọi cô từ phía sau.
“Kiều Doanh?”
Cô ngoảnh lại thì thấy có một người đàn ông vừa cao lớn vừa đẹp trai đang đứng trước mặt mình.
Cô hỏi dò: “Anh Thương?”
Thương Chính gật đầu.
Kiều Doanh và Thương Chính quen nhau do bố của Thương Chính là Thương Trọng Bá làm mai.
Cô và Thương Trọng Bá đã quen nhau từ bảy năm trước.
Hồi đó, cô thất tình nên đến một vùng không người ở Tây Tạng, sau đó đã gặp Thương Trọng Bá cũng đang lạc đường ở đây, cả hai còn bị chó đói đuổi cho một trận.
Cũng không biết là ai cứu ai, nhưng cả hai đã cùng hợp lực chiến đấu rồi quen biết từ đó.
Sau đó, họ được đưa đến viện và mất liên lạc với nhau.
Cho tới ba tháng trước, cả hai tình cờ gặp lại, Thương Trọng Bá biết Kiều Doanh vẫn còn độc thân nên đã giới thiệu con trai mình cho cô.
Thật ra, cô và Thương Chính đã nói chuyện trên Wechat được ba tháng rồi.
Mang tiếng là ba tháng, nhưng cả hai cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.
Lúc gặp mặt, Kiều Doanh không thể ngờ Thương Chính lại có vẻ ngoại đẹp trai nhường này.
Anh mà gia nhập làng giải trí thì kiểu gì cũng thành nam thần.
Hơn nữa, toàn thân anh còn toả ra một khí thế phi phàm.
Nhưng xưa này, Kiều Doanh không có hứng thú với trai đẹp, vì thế ánh mắt cô nhìn anh có vẻ hơi lạnh lùng.
Lúc này, Thương Chính nói: “Thật ra tôi không quá công nhận cuộc hôn nhân này, cũng không muốn đăng ký kết hôn sớm như vậy”.
Kiều Doanh bỗng không biết phải làm sao:
Không đăng ký ư?
Thế là cô lại FA tiếp à?
Cô nhanh chóng thuyết phục anh: “Anh Thương, tôi nghe chú báo anh có hai căn nhà ở Bằng Thành, còn làm kinh doanh nhỏ cùng một khoản tiết kiệm nữa đúng không?”
“Nhưng đây đêu là tài sản trước kia kết hôn của anh, để tránh việc tranh chấp tài sản, tôi đã thảo sẵn một hợp đồng hôn nhân đây rồi”.
“Nhà cùng tiền của anh, tôi sẽ không động vào một thứ gì cả”.
“À, tôi với cô bạn thân cũng mở một công ty nhỏ, thu nhập khá ổn định. Nếu việc kinh doanh của anh không xoay vốn kịp thì tôi có thể giúp”.
“Mà nếu anh có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần đừng bắt tôi giết người phóng hoả thì tôi đều đồng ý hết”.
Cô đưa cho Thương Chính tờ hợp đồng hôn nhân, nhưng anh không cầm.
Thương Chính nhìn cô một cách sâu xa, không rõ anh đang nghĩ gì: “Như thế cô không sợ bị thiệt à?”
“Thiệt thòi gì chứ”, Kiều Doanh quả quyết nói: “Vốn đó đều là tài sản của anh mà, tôi không muốn sống dựa vào đàn ông, cũng không muốn cướp đoạt gì của ai. Vả lại, một cuộc hôn nhân bền vững cần có sự cân bằng và ngang hàng giữa hai bên mà”.
Độc lập thế cơ à!
Thương Chính thấy hơi bất ngờ.
Ánh mắt anh thâm trầm, sau đó lại nhìn cô với vẻ tán thưởng.
Trước khi đến đây, anh đã điều tra rồi.
Lý do thật sự mà Kiều Doanh và bố anh quen nhau thì đúng như bố anh kể, cả hai tinh cờ gặp gỡ rồi trở thành bạn trong cơn hoạn nạn.
Kiều Doanh không hề biết thế lực lớn của nhà anh, cũng không cố ý tiếp cận bố anh.
Nếu không, cô đã chẳng không nhờ vả gì nhà anh trong suốt bảy năm quen bố anh.
Vậy thì không đáng lo rồi.
Vào lúc Kiều Doanh đang thấp thỏm, sợ Thương Chính không đăng ký với mình thì anh nói: “Tôi đồng ý đăng ký kết hôn, nhưng có một chuyện cần nói rõ trước”.
“Anh nói đi”, Thương Chính nghiêm túc lắng nghe.
Thương Chính nói thẳng: “Cô có cần tôi thoả mãn phương diện giường chiếu không?”
“Hả, cái gì?”, thật ra Kiều Doanh đã nghe rõ rồi, nhưng cô vẫn thấy hơi mông lung.
Cô không biết phải trả lời thế nào với một câu hỏi trực tiếp thế này.
Vì thế nhất thời hơi lúng túng.
Thương Chính nói tiếp: “Có câu phụ nữ 30 như hổ, cô Kiều năm nay cũng 28 rồi, chắc chắn sẽ có nhu cầu về phương diện kia. Nhưng tôi không thể lên giường với người mình không có tình cảm được, cho nên không thể đáp ứng được nhu cầu của cô đâu. Vì vậy, cô hãy suy nghĩ kỹ xem có muốn đi đăng ký thật không”.
Thương Chính đột nhiên không còn ngại ngùng nữa.
Dẫu sao cũng lớn cả rồi, hơn nữa Thương Chính còn nói thẳng thừng như vậy.
Anh nói như thế vì tuổi tác nên cô thèm muốn chuyện kia lắm không bằng?
Cô bắt đầu thấy bực nên nói thẳng: “Anh Thương, tôi cũng không thế lên giường với người mà mình không yêu được, cho nên anh cứ yên tâm, tôi lấy anh vì muốn giải quyết vài phiền phức tạm thời và cần người bầu bạn qua ngày thôi. Còn những chuyện khác thì tôi không nghĩ đến đâu”.
“Như vậy thì bớt phiền phức nhiều rồi”, Thương Chính rất hài lòng với câu trả lời của cô nên nói tiếp: “Còn đứng đó làm gì? Vào đăng ký thôi”.
“Khoan đã!”, Kiều Doanh gọi Thương Chính lại, sau đó nhét một thứ vào tay anh: “Hợp đồng kết hôn tốt nhất anh cứ giữ lấy, như vậy sẽ giảm bớt nhiều phiền toái hơn cho anh”.
Thương Chính nhìn bản hợp đồng rồi cất ngay đi.
Một năm sau, anh sẽ ly hôn với cô.
Tài sản và sản nghiệp của nhà họ Thương thì quá nhiều.
Có bản hợp đồng do cô chủ động thương thảo này chắc chắn sẽ bớt việc cho anh nhiều.
Hai người cùng đi đăng ký.
Kiều Doanh đi bên cạnh Thương Chính.
Cô cao một mét sáu mươi lăm, nhưng đứng cạnh anh vẫn hơi nhỏ bé, đi cùng nhau tạo cảm giác rất gượng ép.
Cô cố ý nới rộng khoảng cách một chút, bấy giờ mới thấy thoải mái hơn.
Từ lúc gặp gỡ đến khi đi đăng ký chỉ mất chưa đến mười phút.
Kiều Doanh đã thành phụ nữ có chồng rồi.
Cô không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng thông báo cho bạn thân rằng mình đã kết hôn.
Cô cấn thận cất giấy đăng ký vào túi xách rồi nói: “Anh Thương, tôi còn có việc phải làm nên đi trước đây, liên lạc sau nhé!”
Chưa nói xong thì cô đã đi mất dạng
Bóng dáng cao gầy biến mất trong biển người.
Song, Thương Chính vẫn nhìn về phía cô rời đi rồi cau mày.
Nói đi là đi luôn à?
Cô khác hoàn toàn với những cô nàng từng theo đuổi anh cuồng nhiệt.
Hình như cô kết hôn với anh chỉ vì tờ giấy đăng ký thôi à?
Điều này khiến Thương Chính thấy rất nhàn nhã, ít nhất không bị cô làm phiền.
Anh cầm tờ chứng nhận mang về
nộp.
Thương Trọng Bác nhận được giấy đăng ký kết hôn của con mình xong thì không có thái độ gì.
Vì mọi thứ đã nằm trong dự liệu của ông ấy.
Dẫu sao ông ấy cũng buộc hai người không có tình cảm lại với nhau rồi.
Ý cười của ông ấy hiện rõ khi cầm tờ chứng nhận.
Đã lâu, Thương Chính không nhìn thấy nụ cười này của bố mình.
Từ khi mẹ anh qua đời vào bảy năm trước, bố anh chưa bao giờ cười vui đến vậy.
Chắc ông rất hài lòng với cô con dâu này.
“Chúc mừng bố đã có được một cô con dâu ưng ý”, Thương Chính thấy chỉ cần bố mình vui là được.
Thương Trọng Bá gập tờ chứng nhận lại rồi nói: “Thương Chính, nhớ chuyện con đã hứa với bố đấy, tối nay nhớ chuyến đến chổ Kiều Doanh sống”.
“Bố yên tâm”, Thương Chính đứng trước mặt bố mình nói: “Bố cũng nhớ hẹn ước một năm của chúng ta, nếu trong một năm mà con không có tình cảm với Kiều Doanh thì con có quyền ly hôn với cô ấy, đồng thời sau này bố không được can thiệp vào chuyện hôn nhân của con nữa”.
Thương Trọng Bác trả lại tờ chứng nhận cho con trai mình rồi mỉm cười.
“Thương Chính, chúng ta cá cược đi. Bố cá là chưa tới ba tháng nữa, con sẽ yên Kiều Doanh, con tin không?”
“Ba tháng?”, Thương Chính cong khoé miệng rồi nói với vẻ châm chọc: “Chỉ là một cô gái bình thường thôi, bố có đánh giá cao quá không?”
Thương Trọng Bá mỉm cười sâu xa: “Cứ chờ mà xem”.
Thương Chính nhìn tờ chứng nhận rồi nói: “Mất rồi làm lại phiền phức lắm, chờ con ly hôn rồi bố đưa con cũng được”.
Thương Trọng Bác cười nói: “Một năm nữa hả? Đến lúc đó con sẽ phải cảm ơn bố, vì bố đã tìm được cho con người cô vợ mà có soi đèn con cũng không thể tìm được”.
Thương Chính không muốn tiếp tục tranh luận về chủ đề vô vị này nữa nên miền bình luận thêm.
Anh đi lên tầng.
Sau khi Kiều Doanh về công ty thì đã vào giờ nghỉ trưa.
Kiều Doanh đi tìm cô bạn thân mãi mà chẳng thấy đâu.
Thế nhưng lại gặp chồng cô ấy và bị anh ta chặn ở phòng làm việc.