Trong một căn phòng có cách bài trí đơn giản và tao nhã, Diệp Vô Khuyết ngồi khoanh chân lại, tay phải cầm ngọc Huyết Long, ánh mắt hiện lên rất nhiều ký ức quá khứ.
Những ký ức đó đọng lại trong lòng hắn, mười năm chưa từng bị xóa nhòa, đồng hành trên con đường trưởng thành của hắn. Có thế nói sở dĩ Diệp Vô Khuyết cam lòng chết mười năm cũng chính là vì có ngọc Huyết Long này.
“Phúc bá, đây là ngọc Huyết Long mà ngài đế lại, ngài nói xem Huyết Long Thôn Nguyệt, ngọc Huyết Long này sẽ mang đến tạo hóa bất ngờ cho các tu sĩ cảnh giới Tầy Phàm, tạo hóa đó sẽ là gì?”
Còn hai ngày nữa là đến lúc bắt đầu đại chiến bách thành, Diệp Vô Khuyết định thứ lĩnh hội tạo hóa trong ngọc Huyết Long trong hai ngày này.
Diệp Vô Khuyết có cảm giác hắn sẽ phát hiện được thứ gì đó quan trọng trong ngọc Huyết Long này.
Vèo!
Híp mắt lại, Diệp Vô Khuyết không lãng phí thời gian nữa, hắn vận chuyến chiến khí Thánh Đạo trong người rồi chậm rãi rót vào ngọc Huyết Long trong tay, đây là cách mở ngọc Huyết Long mà hắn nghĩ ra, mặc dù hắn không biết làm thế có đúng không nhưng bây giờ vẫn nên thử trước.
Vèo!
Trong lúc Diệp Vô Khuyết thử, chiến khi Thánh Đạo liên tục được rót vào trong ngọc Huyết Long nhưng không có bất kỳ tác dụng gi.
“Xem ra nguyên lực trời đất không thể kích hoạt ngọc Huyết Long”.
Dừng lại việc này, Diệp Vô Khuyết cầm ngọc Huyết Long rơi vào trầm tư, hắn nghĩ kỹ lại ý nghĩa của cảu nói Phúc bá để lại, suy đi nghĩ lại nhiều lần hy vọng có thể hiểu được điều gì đó.
“Phúc bá sẽ không tùy tiện để lại câu nói đó, chắc chân trong đó có cách mở ngọc Huyết Long, lẽ nào là luyện hóa bằng máu? Khõng đúng, hắn là không phải, rốt cuộc đó là gì…”
‘Tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm có một lần tạo hóa không ngờ đến… cảnh giới Tầy Phàm… Phách Nguyệt…”
Lặp đi lặp lại lời của Phúc bá, ánh mắt Diệp Vô Khuyết ngày càng sáng rực như mơ hồ nắm được thứ gì đó, nhưng dường như vẫn còn bị ngăn cách bởi gì đó.
“Phách nguyệt… Huyết Long… Huyết Long Thôn Nguyệt! Huyết Long Thôn Nguyệt! Đúng thế, là ý này! Ta hiểu rồi!”
Vù!
Chấn động tu vi, phách nguyệt màu bạc dâng lên từ sau lưng Diệp Vô Khuyết, lơ lửng toát ra tia sáng màu nhạt.
“Biếu tượng lớn nhất của tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm là phách nguyệt, ngọc Huyết Long, Huyết Long Thôn Nguyệt, tức là cách kích hoạt ngọc Huyết Long nằm trên phách nguyệt! Thôn Nguyệt… Thôn Nguyệt…”
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Khuyết bỏng ném ngọc Huyết Long trong tay vào phách nguyệt màu bạc của mình.
Ngọc bội hình rồng rơi vào trong phách nguyệt màu bạc nhưng không rơi xuống, thấy thế, Diệp Vô Khuyết hiếu ra hình như cách này đúng rồi.
Ù…
Ngay lúc này, Diệp Vô Khuyết bồng cảm nhận được một tia dao động truyền ra từ trong phách nguyệt của mình, dao động này ngày càng lớn như sắp xuyên thủng mặt trăng đi ra ngoài.
Bùm!
Diệp Võ Khuyết còn chưa kịp ra tay, một tiếng gầm không rõ đột nhiên vang lên từ trong phách nguyệt, sau đó là một luồng sáng đỏ như máu cực kỳ sáng chói dâng lên.
“Hả? Đây là?”
Một sinh vật không rõ tên giống như rồng, cả người màu đỏ như máu bay ra từ trong phách nguyệt trong ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Võ Khuyết.
Soạt!
Sinh vặt giống Huyết Long này bổng há to miệng, hút lấy một hơi, cảnh tượng khiến Diệp Vô Khuyết kinh ngạc, phách nguyệt của hắn bị sinh vật này nuốt chửng.
“Huyết Long Thôn Nguyệt… là ý này sao?”
“Ầm!”
Ngay lúc phách nguyệt bị nuốt chửng, một thanh âm khẩn cấp từ trên trời vang lên bên tai hắn, nhưng hắn không nghe thấy, hai mắt lập tức sáng lên, khi hoàn hồn lại hắn mới nhặn ra mình đã đến một nơi cực kỳ xa lạ.
Đập vào mắt là một khung cảnh lạnh lẽo, hoang vắng, tối tăm và thần bí, dường như lan rộng đến khoảng không vô tận, tầm mắt Diệp Vô Khuyết có thế nhìn thấy hàng chục ngôi sao lớn nhấp nháy ở nơi xa.
“Nơi này là… trong vũ trụ?”
Nhìn xung quanh, Diệp Vô Khuyết bổng nhận ra mình đang ở trong một vũ trụ vô danh, thoáng chốc Diệp Vô Khuyết cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và hèn mọn, mặc dù vũ trụ này hoang vắng và tối tăm nhưng lại toát ra khí tức vĩ đai của sư tồn tai vĩnh cửu.
Lúc này, trái tim Diệp Vô Khuyết như dần trở nên yẻn bình, hẳn phát hiện cơ thể mình như bị một lực cực lớn cố định lại, cách ly với vũ trụ này, giống như hắn đã vượt qua ranh giới thời không để đến đây, nhưng hắn lại không biết đi về đảu.
Trong lúc Diệp Vô Khuyết đang cảm thấy ngờ vực, một luồng sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ vũ trụ đột nhiên bộc phát từ một khoảng cách rất xa trước mặt hắn.