“VÔ Khuyết, con cần gì phải làm thế…”
Quyết định của Diệp Vô Khuyết khiến Mộ Dung Trường Thanh rất ngạc nhiên, khõng ngờ thiếu niên này lại gánh chịu tất cả áp lực trên vai.
“Trường Thanh thúc thúc, chuyện này vốn vì Vô Khuyết mà ra, cứ đế Vô Khuyết tự tay kết thúc nó đi”.
Thiếu niên cười khẽ, ánh mắt sáng chói, dường như khuôn mặt anh tuấn cũng mang theo sự kiên định, nhưng không ai biết rằng lúc này trong lòng hắn ấn chứa sức mạnh không rõ lớn đến mức nào.
Việc đã đến nước này, Mộ Dung Trường Thanh cũng không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Chuyện sau này đế sau này rồi nói”.
“Vậy Vô Khuyết xin về trước, tối nay con sẽ đến gặp ngài”.
Diệp Vô Khuyết nói tạm biệt với Mộ Dung Trường Thanh rồi muốn rời đi.
Tê Thế Long quan sát sự việc từ đầu đến cuối, thấy mọi hành động của Diệp Vô Khuyết, trong lòng rất khen ngợi Diệp Vô Khuyết.
Không phải ai cũng dám can đảm quyết định giao hẹn chiến đấu với một kẻ thù đáng sợ như thế, qua đó có thể thấy Diệp Vô Khuyết này chắc chắn không hề đơn giản.
Cho nên Tề Thế Long quyết định nói suy nghĩ đó ra.
“Diệp Vô Khuyết… có thể nghe bản thành chủ nói một lời không?”
Tê Thế Long khẽ nóỉ.
Dù không biết vì sao Tê Thế Long đột nhiên gọi mình lại, nhưng Diệp Vô Khuyết nhớ tới khỉ nãy Tê Thế Long đã ra mặt giúp đỡ, nên hắn cũng dừng bước.
“Cho hỏi thành chủ có gì muốn chỉ giáo?”
Thấy Diệp Vô Khuyết bị mình gọi lại, Tê Thế Long cười khẽ.
“Không chỉ giáo gì cả, Diệp Vô Khuyết, bản thành chủ muốn mời ngươi tham gia một việc trọng đại, không biết… ngươi có bằng lòng không?”
Những lời này của Tề Thế Long khiến tỉm Mộ Dung Bạch Thạch đập thịch một tiếng, trong lòng ông ta dâng lên một dự cảm xấu.
“Ồ? Không biết là việc trọng đại gì vậy? Mời thành chủ nói rõ”.
Dù không biết Tê Thế Long đang nói đến việc trọng đại gì, nhưng Diệp Vô Khuyết vẫn vần trả lờỉ rất lề phép.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Vô Khuyết, Tề Thế Long cười khẽ cất lời: “Bản thành chủ muốn mời ngươỉ đại diện thành chính Long Quang của ta tham gia đại chiến bách thành vào tháng sau”.
“Ôi!”
Nghe thấy Tê Thế Long nói câu này, tất cả con cháu nhà Mộ Dung đều rất ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Thiên.
Chẳng phải thí sinh đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến trăm thành đã được quyết định rồi à, sao lại còn mời Diệp Vô Khuyết?
Lời nói của Tê Thế Long khiến Diệp Vô Khuyết nhướn mày, còn Mộ Dung Bạch Thạch thì nhất thời sa sầm mặt, Mộ Dung Thiẽn tỏ vẻ khiếp sợ như khõng tin vào tai mình.
“Bẩm thành chủ, không phải ở thành chính Long Quang chỉ có ba người tham gia đại chiến bách thành sao?”
Diệp Vô Khuyết không nhịn được hỏi.
“Ha ha, không sai, chỉ có ba vị trí thôi, ba vị trí đó thuộc về cô gái nhỏ nhà họ Lâm, tên nhóc nhà Tư Mã, và một người nữa… chính là ngươi, vừa đủ ba người, không thừa không thiếu”.
Câu trả lời của Tề Thế Long khiến Diệp Vô Khuyết rất ngạc nhiên, còn chưa đợi hắn lên tiếng, một tiếng thở hốn hến đã vang lên!
‘Tê thành chủ! Sao có thế như thế được? Sao có thể như thế chứ? Còn ta thì sao? Không phải ngài đã hứa sẽ để ta đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành à? Sao lại đổi thành Diệp Vô Khuyết rồi! Tại sao? Tại sao?”
Khuôn mặt tái mét của Mộ Dung Thiên trở nên đỏ bừng, tràn đầy sự khó tin,
Lời nói bất ngờ của Tê Thế Long khiến hắn ta như rơi xuống địa ngục, khi nãy hắn ta còn mơ ước tới khung cảnh nở mày nở mặt được Tê Thế Long dốc toàn lực đào tạo rồi tham gia đại chiến bách thành, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị thực tế vả vào mặt, khiến Mộ Dung Thiên không thể nào chấp nhận được.
“Tại sao ư? Không có lý do gì cả, bản thành chủ muốn ai tham gia còn cần ngươi đồng ý à?”
Lời nói lạnh nhạt vang lên từ trong miệng Tê Thế Long, ỏng ta cũng không thèm nhìn Mộ Dung Thiên mà tiếp tục dịu dàng nói với Diệp Vô Khuyết: “Diệp Vô Khuyết, không biết ngươi có đồng ý không?”
Diệp Võ Khuyết nhất thời hơi cạn lời, nói thật thì hắn không muốn tham gia đại chiến bách thành gì đó cho lắm, bây giờ hắn chỉ cảm thấy rất gấp gáp, bốn năm, hắn cần phải có thực lực có thế đánh bại Quản Sơn Liệt, hắn cần phải tranh thủ tất cả cơ hộl đế trở nên mạnh mẽ, chứ không phải lãng phí thời gian đế đi giành lấy vinh dự vô dụng gì đó.
“Cảm ơn sự yêu thích của thành chủ, nhưng ta không muốn tham gia đại chiến bách thành”.
Câu trả lời của Diệp Vô Khuyết khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tham gia đại chiến bách thành là vinh dự lớn thế nào? Không chỉ chứng tỏ bản thân là thiếu niên thiên tài mà còn rất vinh dự, nếu là người khác có được cơ hội tham gia như vậy thì chắc chắn đã rất biết ơn rồi, sao có thể từ chối được!
Chỉ có Mộ Dung Trường Thanh biết nguyên nhân Diệp Vô Khuyết không muốn tham gia đại chiến bách thành, thằng bé này không muốn lãng phí thời gian!
Câu trả lời của Diệp Vô Khuyết khiến Mộ Dung Thiên không nhịn được nổi điên, lửa giận công tâm, hai mắt đã ứ máu, nếu không vì Mộ Dung Bạch Thạch giữ chặt lấy hắn ta thì hắn ta hoàn toàn không thế kiếm soát được bản thân mình nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!