Từ Tấn bị mấy câu này làm cho chấn động, không ngờ Cơ Phát lại có địa vị cao như vậy trong lòng Hàn Diệp, lại thấy Hàn Diệp khi nói những lời này lộ ra thần sắc cô độc, không hiểu sao trong lòng cũng dâng lên cảm giác chua xót, thậm chí đột nhiên muốn xoa đầu hắn, bảo hắn đừng buồn nữa.
"Khụ, còn nói ta hành động theo cảm tính, ngươi tốt xấu gì cũng là vua của một nước, nếu gặp chuyện, có nghĩ tới dân chúng Tĩnh Quốc không? Lỡ như thích khách dịch dung thành dáng vẻ của Cơ Phát, ngươi liền buông tay chịu trói à?" Từ Tấn trêu chọc nói, thuận tay bỏ một miếng bánh mật ong vào miệng.
"Họa nhân họa bì nan họa cốt." Hàn Diệp đưa chén trà cho Từ Tấn uống để đỡ ngán. "Ngươi không chỉ có dung mạo giống Cơ Phát, rất nhiều lúc, thần thái, lời nói, hành động đều rất giống, nếu không phải tuổi tác cách nhau quá xa, trẫm có thể sẽ nhận nhầm ngươi thành Cơ Phát. Nếu y còn sống, bây giờ cũng vừa đúng ba mươi mốt tuổi, cũng chính là tuổi mà Triệu ma ma nói với ngươi."
Từ Tấn siết chặt chén trà.
"Nếu ngươi thật sự mất hết trí nhớ, có một người ở bên cạnh người quanh năm, ngầm dẫn đường ngươi, khiến ngươi tin tưởng ngươi chính là người mà bọn họ nói, kỳ thật không phải là việc khó." Hàn Diệp thấy Từ Tấn không nói, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi có từng nghĩ tới, vì sao ngươi và Cơ Phát lại giống nhau đến thế chưa?"
Từ Tấn ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Hàn Diệp, trong lòng rối bời.
"Thân phật thật của Cơ Phát là mật thám Ngu Quốc, huynh đệ phụ tộc của y đều ở Ngu Quốc, nhưng sau khi y mất, trẫm từng phái người đến Ngu Quốc tìm kiếm nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được tộc nhân của y." Hàn Diệp nhìn Từ Tấn. "Ngươi cũng biết, tộc nhân thân thiết của mật thám, thường sẽ bị hoàng thất kiểm soát, thứ nhất là để khống chế mật thám ở xa, thứ hai là tránh để người khác điều tra được nguồn gốc thân phận của mật thám, nếu mật thám bại lộ thân phận, hoặc không nghe lời, tộc nhân của hắn sẽ bị giết người diệt khẩu. Nước nào cũng vậy, cho nên, trẫm cứ nghĩ người nhà của Cơ Phát đã không còn, mãi đến khi gặp ngươi."
"Ngươi nói lung tung gì vậy? Từ Tấn đập chén trà xuống bàn, nước trà văng ra ngoài. "Khi thì nói Cơ Phát là trung thần, khi lại nói y là mật thám Ngu Quốc, ta thấy các ngươi mới là bụng dạ khó lường, bổn vương là thái tử Ngu Quốc, không thể giả được, là Triệu ma ma một tay chăm sóc bổn vương, trung thành tận tâm tận lực, bổn vương mất hết trí nhớ, là bà không ngại cực khổ thức trắng đêm trò chuyện với bổn vương, bổn vương gặp họa, cũng là bà nhiều lần giúp bổn vương giải vây, bổn vương đến Tĩnh Quốc bị thương, cũng là bà không sợ bệnh nứt da tái phát, thức suốt đêm canh bổn vương, bà là người như vậy, ngươi lại nói bà ấy có ý đồ với bổn vương? Các ngươi xem nhiều thoại bản quá à? Khụ! Khụ khụ!" Nhất thời lửa giận công tâm, Từ Tấn không ngừng ho khan, Hàn Diệp vội xoa lưng y.
"Được được được, là trẫm đường đột, đây cũng chỉ là suy đoán của trẫm, không nhắc đến nữa, ngươi còn đang bị thương, đừng tức giận." Hàn Diệp lại đưa trà vào tay Từ Tấn.
"Có thể không tức giận sao?" Từ Tấn đẩy chén trà Hàn Diệp đưa cho, "Nếu có người nói Cơ Phát vẫn luôn lừa gạt ngươi, lợi dụng ngươi, có ý đồ với ngươi, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"
Hàn Diệp giật mình, nhìn Từ Tấn không chớp mắt.
Từ Tấn bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, nhất thời cảm thấy mình nói sai, nhưng y cũng rất khó chịu, không nói lời nào. Hai người cứ như vậy lúng túng ngây người hồi lâu, lâu đến mức Từ Tấn nghĩ dù sao người ta cũng là hoàng đế, hay là cho hắn một bậc thang để xuống, đúng lúc này Hàn Diệp đứng dậy, bước ra cửa.
Đến trước cửa, Hàn Diệp không nhìn Từ Tấn, trầm giọng nói: "Nhũ mẫu của hoàng tử trước nay chỉ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày bên người hoàng tử, không cần làm việc nặng, sống an nhàn sung sướng, được coi là chủ tử một nửa, nhưng lại bị nứt da, thật kỳ lạ." Dứt lời liền đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Từ Tấn nhìn bóng lưng Hàn Diệp rời đi, không hiểu vì sao, lại mơ hồ có cảm giác muốn khóc.
Trong mật thất.
Hàn Diệp một mình ngồi trên ghế đá, rót đầy rượu và chén lưu ly thất sắc, giơ lên bài vị của Cơ Phát trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Lại rót một chén, chậm rãi đổ xuống trước bài vị.
"Cơ Phát, trẫm gặp được một người, có lẽ hắn chính là người thân duy nhất trên đời này của ngươi, đứa nhỏ kia thật sự rất giống ngươi, cũng làm thế thân cho người khác, ngay cả tên cũng là của người khác, vừa nhìn đã biết là vết tích của Ngu Quốc." Nói xong, Hàn Diệp lại lắc đầu. "Không đúng, hắn một chút cũng không giống ngươi."
Hàn Diệp lại rót thêm một chén uống cạn, vươn tay vuốt ve chữ trên bài vị, lẩm bẩm, "Mấy năm nay ta đã làm theo kế hoạch mà chúng ta vạch ra, xóa bỏ hệ thống cũ, cải cách, trọng dụng môn sinh nghèo, hiện giờ Đại Tĩnh dân giàu nước mạnh, bách tính an cư lạc nghiệp, ngay cả Ngu Quốc cũng phải cúi đầu xưng thần, cảnh thái bình thịnh thế này, thật sự muốn để ngươi tận mắt chứng kiến." Hàn Diệp lại đổ rượu xuống trước bài vị. "Cơ Phát, ước nguyện to lớn của chúng ta, trẫm đều đã làm được."
"Trẫm nghe lời ngươi, mười năm qua chưa từng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, hiện giờ mọi người để kính ta, sợ ta... Nhưng Cơ Phát... Trẫm mệt mỏi quá..." Hàn Diệp gục đầu xuống bàn, ôm bài vị đến trước mặt, "Hôm nay người đó hỏi ta, nếu ngươi gạt ta, lợi dụng ta, ta sẽ nghĩ thế nào... Ha... Ta có thể nghĩ thế nào? Ngươi vốn đã gạt ta... Lợi dụng ta... Ngươi đối tốt với ta... Vốn là có ý đồ với ta, người đã chính miệng nói cho ta biết..."
Hàn Diệp lại rót một chén khác, ngửa đầu uống cạn, lắc lắc chén không với bài vị, "Cho nên, chén này phạt ngươi chỉ có thể nhìn ta uống, ta mới không tin mấy lời ngươi nói, ngươi rõ ràng không có lợi dụng ta, ngươi rõ ràng đối xử thật lòng với ta, rõ ràng không giống như ngươi nói... Ngươi chính là người khẩu thị tâm phi...Ta sẽ không bị ngươi lừa đâu... Ngươi là tên lừa đảo..."
Hàn Diệp chạm trán vào bài vị, thấp giọng nói, "Cơ Phát... Mấy năm đó, ngươi phải chịu đựng nhiều như vậy, nhất định rất vất vả... Đợi đến một ngày, ta tháo bỏ gông xiềng của vương triều, ngươi phải cùng ta uống rượu ngâm thơ, nếm hết rượu ngon trong thiên hạ, mệt rồi chúng ta liền tìm một nơi non xanh nước biếc để an cư, ta bồi táng cùng ngươi... Được không?"
"Ngươi không nói, ta coi như ngươi đồng ý rồi..." Hàn Diệp cười ngốc, một giọt nước mắt rơi trên bài vị, từ từ chảy xuống dọc theo tên Cơ Phát...
"Cơ Phát à... Ta nhớ ngươi..."
Uống hết một vò rượu, Hàn Diệp đứng dậy nhẹ nhàng đặt bài vị của Cơ Phát trở lại bàn, thắp ba nén hương, khi ngẩng đầu lần nữa đã khôi phục như bình thường, không có chút vẻ say rượu nào.
"Trẫm nên trở về sân khấu rồi."