Lúc này.
Diệp Đông đang ngồi trên chiếc Lamborghini mà Lý Mỹ Na lái.
Bề ngoài, Lý Mỹ Na khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kích động không thôi.
Lý Mỹ Na xuất thân từ gia tộc y học, đương nhiên cũng biết một chút y thuật.
Ban nãy, cô ấy nhìn ra, ông công nhân vệ sinh kia bị tắc nghẽn cơ tim.
Nếu như để ông nội Lý Diệu Thần trị liệu, mượn máy móc hiện đại, cũng có thể chữa khỏi.
Nhưng e rằng phải châm cứu ít nhất một tháng.
Thế nhưng, Diệp Đông chỉ dùng vẻn vẹn nửa phút đã chữa khỏi rồi.
Cô ấy có thể nhìn ra được, anh đã khai thông hoàn toàn cơ tim bị tắc nghẽn, chứ không chữa trị tạm thời.
Lần trước cô ấy mới chỉ nghe ông nội suy đoán mà thôi.
Lần này, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy y thuật của Diệp Đông.
Mà Diệp Đông không hề do dự chữa trị cho người lao công kia, cũng khiến cô ấy rung động trong lòng.
Vô cùng tài giỏi!
Đến mức khiến một tổng giám đốc xinh đẹp như Lý Mỹ Na cũng có chút tự ti.
Đây chính là ấn tượng sâu nhất của Lý Mỹ Na về Diệp Đông. Đồng thời, còn có cả tò mò.
Cô ấy tò mò về Diệp Đông.
Thật ra trong lòng cô ấy đã có chút rối loạn, có chút mờ mịt của người trong cuộc. Khi một cô gái tò mò về một người con trai, thật ra đó là bước sa ngã đầu tiên.
Lý Mỹ Na hỏi: “Anh Diệp, anh muốn đi đâu?”
Diệp Đông nói: “Đúng lúc đến giờ cơm, tôi hơi đói rồi.”
“Chuyện hôm nay đã làm phiền cô, tôi sẽ mời cô ăn cơm.”’
Bình thường, có không ít thanh niên tài giỏi đẹp trai của các gia tộc lớn mời cô ấy ăn cơm, cô ấy đều từ chối vì không có hứng thú.
Nhưng lần này nghe Diệp Đông nói muốn mời mình đi ăn, trong lòng Lý Mỹ Na vô cùng vui vẻ.
Cô ấy vừa muốn nói.
Đột nhiên.
“Ư…”
Lý Mỹ Na kêu lên.
Ngay lập tức, mặt cô ấy bỏ bừng.
Vì cô ấy phát hiện, cô ấy lại tới tháng rồi. Kinh nguyệt!
Lần này vô cùng xấu hổ. Cô ấy không hề có chút chuẩn bị nào!
Đây là một chiếc siêu xe.
Không gian bên trong xe chỉ hai chỗ ngồi ở hàng trước.
Nên Diệp Đông cách Lý Mỹ Na rất gần.
Cô gái ngồi trong xe, bên trong mang mùi thơm khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Diệp Đông ngồi trong xe, có thể dễ dàng nhìn thấy đôi chân thon dài của Lý Mỹ Na.
Lý Mỹ Na vốn đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp, gương mặt đẹp, dáng người lại nóng bỏng, lồi lõm đủ cả.
Thật ra vừa rồi Diệp Đông cố ý tránh không nhìn.
Dù sao anh cũng là một thanh niên tráng kiện, lại có thể chất huyết mạch chân long thuần dương, nếu như gợi lên năng lực thuần dương của anh, thì anh rất khó kiềm chế.
Mà không đạt tới cảnh giới kế tiếp, phá vỡ thể chất thuần dương, thì cũng có tổn hại rất lớn đối với ưu thế về huyết mạch.
Nhưng bây giờ Lý Mỹ Na khẽ rên một tiếng, trong không gian kín mít này, vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa, Diệp Đông tinh thông y thuật, có thể đoán được là chuyện gì. Thậm chí, Diệp Đông cũng có thể đoán được, Lý Mỹ Na vẫn còn trinh trắng.
Lý Mỹ Na cũng rất khó xử. Trong xe, thật ra cô còn có quần áo để thay…
Nhưng bây giờ cô không dám cựa, không dám đi lấy, sợ máu sẽ vương khắp nơi…
Mà trong xe chỉ có một mình Diệp Đông thôi.
Diệp Đông nói: “Dừng xe lại đi, có cần tôi giúp gì không?”
Lý Mỹ Na cũng biết mình không gạt được Diệp Đông tinh thông y thuật nên mặt càng đỏ hơn nữa.
“Ở cốp sau xe tôi còn có quần áo, anh có thể lấy giúp tôi không?”
Diệp Đông mở cốp sau xe ra, bất ngờ bên trong có một ít đồ lót nữ, còn có cả đồ ren.
Diệp Đông cầm ra, đưa cho Lý Mỹ Na.
“Chỉ thay quần áo thôi không được… Tôi đi mua cho cô ít băng vệ sinh nhé!”
Nói xong, Diệp Đông xuống xe đi vào siêu thị ở gần đó.
Lý Mỹ Na không ngờ Diệp Đông lại tri kỷ như vậy. Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, mặt cô ấy càng thêm đỏ vì thẹn thùng.
Người đàn ông có thể đi mua băng vệ sinh cho phụ nữ sẽ phải chịu sự xấu hổ vô cùng tận, kiểu đàn ông như thế vô cùng hiếm.
Lý Mỹ Na không dám suy nghĩ linh tinh, vội vàng ngồi trong xe thay quần áo.
Diệp Đông đi vào siêu thị, mua băng vệ sinh.
Mua xong, anh tạm thời đứng bên lề đường, hút một điếu thuốc, dù sao cũng cần cho Lý Mỹ Na thời gian thay quần áo.
Sau đó, anh đi đến bên xe, đưa băng vệ sinh cho cô ấy, rồi quay lưng lại.
“Xong rồi… Cảm ơn anh…”
Lý Mỹ Na thả cửa xe xuống, đỏ bừng mặt nói. Rất nhanh, Diệp Đông lên xe, hai người rời đi.
Ở bên siêu thị có một đôi tình nhân.
Cô gái nói: “Anh nhìn người ta đi, còn biết mua băng vệ sinh cho bạn gái nữa. Lần trước em bảo anh mua cho em, anh lại chối, bảo đàn ông không mua được! Hừ, anh không thương em.”
Chàng trai đó lại lắc đầu, nói: “Chẳng lẽ em không nhìn ra, anh chàng kia mặc đồ bán lề đường sao?”
“Nhưng anh ta có thể ngồi trên xe Lamborghini giá năm triệu đó!”
“Ý anh là, trăm phần trăm anh ta là trai bao. Rất có thể, anh ta đang được một phú bà vừa già vừa xấu bao nuôi!”
“Dù sao anh cũng đi làm ở công ty điện tử để kiếm tiền, anh ta có thể so sánh được với anh sao?”
Cô gái kia nghĩ lại, cũng gật đầu: “Có vẻ cũng có đạo lý, anh không nên học theo anh ta..”
Người đàn ông đó thầm nghĩ: “Mẹ nó, vừa rồi nên tìm tên kia xin số điện thoại, lúc nào có phú bà bao nuôi thì giới thiệu cho mình, mình không muốn cứ cố gắng vô vọng mãi…”
Lúc này Diệp Đông và Lý Mỹ Na đã đi vào một nhà hàng chay đặc biệt.
Tịnh Thuần.
Ở một khu thương mại diện tích rộng lớn của Khế Lệ. Phong cách trang trí mang nét cổ kính, hoàn cảnh lại thanh nhã.
Nhưng mà, khách hàng vô cùng đông, bãi đậu xe bên ngoài đã kín.
“Hoan nghênh quý khách! Nhưng xin hai vị chờ một lát! Bây giờ đang quá đông.”
Hai người vừa bước vào, ông chủ đã tươi cười nói xin lỗi.
Thật ra đây là lần thứ hai Lý Mỹ Na tới nơi này. Lần trước tới đây, cô ấy cảm thấy cũng không tệ.
Thế nên hôm nay cô ấy mới đề cử cho Diệp Đông, mang anh đến đây.
Lý Mỹ Na áy náy nói: “Xin lỗi, anh Diệp. Hay là chúng ta đổi nhà hàng khác đi.”
Ở trong lòng Lý Mỹ Na, nhất định không thể để người tôn quý như Diệp Đông chờ ở đây được.
Diệp Đông khẽ mỉm cười: “Không sao. Nhà hàng này đông như vậy, chứng tỏ buôn bán rất đắt hàng.”
Sau đó, anh nhìn ông chủ: “Ông chủ, trước chúng tôi còn mấy bàn đang đợi nữa?”
Ông chủ cười nói: “Có một bàn nữa, của cô cậu là bàn thứ hai.”
“Nếu cậu có thể đợi, xin mời qua phòng chờ nghỉ ngơi một lát, có trái cây và hạt dưa miễn phí, có thể thư giản trong lúc đợi…”
Diệp Đông gật đầu.
Anh và Lý Mỹ Na cùng đến phòng chờ.
Lý Mỹ Na lặng lẽ nhìn Diệp Đông, anh không có chút bất mãn nào cả.
“Thật ra trông anh ấy lạnh lùng thế thôi, nội tâm vẫn là một chàng trai ấm áp…”
Lý Mỹ Na nghĩ đến chuyện Diệp Đông đi lấy đồ lót, mua băng vệ sinh cho mình, trong lòng hơi ngại ngùng, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Kể cả chuyện bây giờ Diệp Đông có thể chờ bàn như những người bình thường khác nữa.
Hoàn toàn không giống một người cao cao tại thượng, không nhiễm khói bụi trần gian. Nhưng cô ấy biết, đây không phải là người mà mình có thể sánh vai.