“A!”
Tôn Hoàng Long hét lên một tiếng đầy đau đớn.
“Câm miệng!”
Diệp Đông trực tiếp cầm lấy một tách trà trên lễ đài đập mạnh vào miệng của Tôn Hoàng Long, hàm răng của Tôn Hoàng Long vỡ vụn.
Tôn Hoàng Long cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người của Diệp Đông, sợ hãi tới mức không dám hó hé.
Diệp Đông quay đầu lại nhìn Phong Tình Nhi.
“Loại như cô, mà tôi cần phải bám theo?”
Diệp Đông nói với vẻ vô cùng lạnh lùng, không hề giống như vừa mới phế bỏ Tôn Hoàng Long.
“Thằng khốn…”
Phong Tình Nhi cũng hoàn hồn lại, cô ta thẹn quá hóa giận. Trong mắt cô ta, Diệp Đông chẳng là cái thá gì cả!
Thế mà bây giờ lại dám to gan mắng cô ta! Nhưng mà, ánh mắt của Diệp Đông như mang theo tia uy lực mờ ảo khiến Phong Tình Nhi bỗng dưng hơi hoảng hốt.
“Hừ, Diệp Đông sao? Chỉ là một tên phế vật nổi tiếng ăn bám phụ nữ!”
“Ngày đó vì bất mãn ông nội gả cho người khác, nên mới đem Diệp Đông ra làm chỗ trút giận!”
“Sau này ông nội lại liên hôn với nhà họ Tôn, trong buổi tiệc từ thiện tối đó còn cố ý cho Diệp Đông uống xuân dược, để tôi cố ý dụ dỗ anh ta rồi để Tôn Hoàng Long cùng lúc xuất hiện để bắt anh ta…”
Lúc Phong Tình Nhi nói những lời này dường như còn vô thức lộ ra vẻ đắc thắng. Tất cả những người ở đó nghe được những lời này nhất thời đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không ngờ chân tướng của sự việc lại là như thế!
“Hừ! Thật ra khi tôi và Tôn Hoàng Long mười lăm tuổi đã vụng trộm với nhau rồi! Làm sao tôi có thể lấy người khác.”
Ông cụ nhà họ Tôn, Tôn Mạc Danh và ông cụ nhà họ Phong, Phong Nghiêm Từ dường như cùng lúc quát một câu!
“Câm miệng!”
Hai ông cụ đều đã từng luyện võ, một tiếng hét chói tai đầy nội lực vang lên trong sảnh phòng yến tiệc.
Phong Tình Nhi cũng vì thế mà từ từ hoàn hồn lại. Thế nhưng những lời ban nãy cô ta vừa nói, rõ ràng cô ta vẫn còn nhớ rõ. Cô ta cũng hoảng sợ vô cùng.
“Diệp Đông, anh đã làm thế nào để khiến tôi nói ra những lời đó hả?”
“Không, những lời con nói ban nãy đều là giả cả. Tất cả đều là giả. Cái tên phế vật rác rưởi kia, tôi sẽ giết anh!”
Phong Tình Nhi sắc mặt nhợt nhạt xông lên định bắt lấy Diệp Đông.
Phong Tình Nhi cũng từng luyện võ nhưng còn kém xa so với Tôn Hoàng Long. Diệp Đông trực tiếp vung tay tát mấy cái.
Bốp bốp bốp bốp!
Trên mặt của Phong Tình Nhi lập tức in vài dấu tay. Bên trong miệng cũng bị chảy máu.
Cô ta còn muốn nói nhưng mấy cái răng trong miệng lại thi nhau rụng xuống mấy cái liền, chảy máu nhiều vô cùng. Cùng lúc đó, Diệp Đông cũng đá một cước.
Răng rắc! Răng rắc!
Hai chân Phong Tình Nhi cũng gãy hẳn, giống hệt như Tôn Hoàng Long, ngã xuống cách bên ngoài năm sáu mét, quỳ trên lễ đài.
Cả quá trình giống như là tia lửa xẹt qua vậy, vô cùng nhanh.
Phong Nghiêm Từ, Phong Kim, Tôn Mạc Danh, Tôn Cửu Hùng lúc này cũng đã kịp phản ứng lại.
“Thằng khốn này! Mày muốn chết à!”
Cả bốn người cùng lúc chạy lên lễ đài, vây xung quanh Diệp Đông. Cùng lúc đó lại đá ra một cước! Gió bão gào thét!
“Cái gì? Cả bố con nhà họ Phong, bố con nhà họ Tôn đều đạt tới nội lực bậc trung rồi ư. Ông cụ Tôn và ông cụ Phong cũng gần đạt tới nội lực bậc thượng rồi!”
Ánh mắt của gia chủ nhà họ Thiên, Thiên Lập Cường lúc này càng chấn động hơn. Con trai của ông ta, Thiên Nhất Hào nghe những lời bố nói cũng vô cùng chấn động.
Thành phố Tỉnh là một thành phố tuyến bốn, gia tộc tuyến một cũng đã có võ giả trấn toạ rồi. Thế nhưng theo thông thường mà nói thì cũng chỉ là nội lực cấp ba bậc trung mà thôi.
Tuy vậy, bây giờ cha con nhà họ Phong, cha con nhà họ Tôn lại có thể cùng nhau đạt tới cấp bậc này.
Bốn gia tộc tuyến một khác ở thành phố Tỉnh cũng chỉ có bốn người đạt tới nội lực cấp ba cao cấp. Bọn họ vẫn không bằng nhà họ Phong và nhà họ Tôn được.
“Nhà họ Phong và nhà họ Tôn vẫn luôn che giấu thực lực của bọn họ, lại còn muốn mời ngài Lưu, dã tâm của bọn họ quá lớn! thành phố Tỉnh này quả đúng là muốn nghiêng trời lệch đất rồi!”
Gia tộc nhà họ Hồ tuyến một ở thành phố Tỉnh, gia chủ Hồ An Ninh lúc này cũng chấn động vô cùng.
Ngay cả một trong những khách quý là Thanh Huy Hưng lúc này cũng không khỏi kinh ngạc một phen.
“Ỷ mình học chút công phu mèo cào liền dám ra tay ác độc rồi!”
“Bây giờ tao sẽ giết chết mày!”
Lúc này, ánh mắt của Phong Kim nhà họ Phong hiện lên một tia sắc bén, tức giận, hung hăng giơ nắm đấm hướng thẳng về phía Diệp Đông.
Ban nãy Diệp Đông có thể khiến Phong Tình Nhi nói ra những chuyện đó đã làm ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Phong, anh ta nhất định sẽ trừng trị Diệp Đông.
Thấy đòn tấn công hết sức của Phong Kim, Phong Nghiêm Từ, Tôn Mạc Danh, Tôn Cửu Hùng lại ngừng đòn công kích của mình.
“Cả bốn người chúng ta cùng lúc tấn công thì có vẻ đã đánh giá quá cao kẻ vô dụng này!”
“Không cẩn thận lộ ra thực lực của chúng ta rồi... Nhưng cũng không sao, lộ thì lộ thôi. Dù gì thì chúng ta cũng đang đứng đầu thành phố Tỉnh rồi!”
Hai ông cụ Phong Nghiêm Từ, Tôn Mạc Danh nhìn nhau, đồng thời thầm nghĩ trong lòng.
Trước mắt tất cả mọi người, một đòn tấn công của Diệp Đông liền đón được một đòn tấn công của Phong Kim.
Không một ai xem trọng Diệp Đông cả!
Diệp Đông cũng chỉ có thể đánh bại được Tôn Hoàng Long mà thôi, còn Tôn Hoàng Long cũng chỉ mới bước vào con đường võ đạo cấp thấp mà thôi!
Trong khi đó Phong Kim thì đã đạt tới nội lực cấp ba trung cấp. Một đòn tấn công này cho dù cứng đầu đến thế nào cũng đều bị quật ngã xuống đất.
Thế nhưng.
Nắm đấm của Diệp Đông va chạm với đòn tay của Phong Kim!
Răng rắc!
m thanh không ngừng vang lên.
Bỗng dưng tất cả đều thấy cánh tay Phong Kim mềm oặt cả ra. Rõ ràng là xương cốt của cả cánh tay đều đã bị vỡ vụn.
“Khốn khiếp, mày dám…”
Phong Kim vô cùng tức giận. Lúc này, một đòn nữa lại xông tới. Nhưng lại một tiếng răng rắc nữa vang lên.
Cánh tay còn lại cũng bị phế bỏ!
“Đồ khốn!”
“Gia chủ Tôn, tên này chỉ sợ là đã đạt tới nội công cấp ba cao cấp! Chúng ta phải hợp lực lại thôi!”
Phong Nghiêm Từ như một con đại bàng giương cánh lao về phía Diệp Đông. Tôn Mạc Danh, Tôn Cửu Hùng cũng ra tay tấn công.
Vừa ra tay tấn công chính là dùng hết sức.
Tuy vậy.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Dường như chỉ năm giây thôi, cả sáu tiếng xương gãy to và rõ ràng lần lượt vang lên. Tay của cả ba người Phong Nghiêm Từ, Tôn Mạc Danh và Tôn Cửu Hùng đều bị gãy.
Vả lại, vết gãy cũng rất rõ ràng, là gãy thành từng vụn!
“Bảo vệ cấp một, tấn công!”
Hai người Tôn Mạc Danh, Phong Nghiêm Từ hét lên gần như cùng lúc.
Ngay lập tức, mười hai đàn ông mặc đồ đen xuất hiện cùng với khẩu súng trên tay.
Vừa xuất hiện, bọn họ đã nhắm ngay vào Diệp Đông. Hơn nữa khu vực mà bọn họ đang ở, có ở tầng hai, có cả ở tầng một!
Cách với Diệp Đông khoảng hơn mười mét, có khi còn tên cách cả trăm mét. Thậm chí còn có ở xung quanh tứ phía trước sau trái phải nữa.