Lúc này đây, trong mắt Nam Cung Linh ngập tràn sự kích động và vui vẻ từ tận đáy lòng!
Cuối cùng cô ấy cũng có thể trút bỏ gánh nặng và nỗi lo trong lòng!
“Chủ nhân, trước đây ngài từng cứu tôi, khi ngài đi khỏi, tôi đã thề, ngài chính là chủ nhân duy nhất của tôi!”
“Về sau bất kể là khi nào, ở đâu, Nam Cung Linh, chính là người của ngài!”
Nam Cung Linh hít sâu một hơi, cô ấy nói cực kỳ kiên định.
Diệp Đông xua tay, nói: “Nam Cung Linh, không cần phải làm như thế.”
“Lúc trước tôi và cô gặp nhau là do duyên phận.”
“Trước đây tôi cứu cô nhưng giờ tôi cũng đã dọn sạch tổ chức sát thủ Linh Diệt rồi.”
“Cho nên, cô không cần phải bận tâm chuyện trước đây nữa!”
“Hiện tại cô có thể tùy ý đi khỏi đây!”
Nghe Diệp Đông nói vậy, Nam Cung Linh lập tức quỳ xuống đất.
“Chủ nhân, tổ chức sát thủ Linh Diệt thực ra là do tôi gom một số nhóm sát thủ nhỏ lại lập nên!”
“Rất nhiều người trong số họ cho tới tận giờ vẫn thường xuyên giấu tôi làm những chuyện trái với nguyên tắc…”
“Tôi đã từng cấm bọn họ tới Hoa Quốc nhưng vì lợi ích, bọn họ đã làm trái! Lại còn ra tay với người phụ nữ của ngài, có chết cũng chưa hết tội!”
“Tôi là người của ngài, đương nhiên tổ chức sát thủ này cũng là của ngài! Ngài muốn dọn sạch nó thì cứ tự nhiên!”
“Nhưng xin ngài đừng đuổi Linh Nhi đi! Xin ngài để Linh Nhi làm người của ngài đi!”
Nam Cung Linh, sát thủ hàng đầu tung hoành khắp thế giới, Hóa Cảnh đại tông sư có thể chèo chống cả một gia tộc lớn hàng đầu của tỉnh, lúc này lại nói chuyện run rẩy tới độ không còn nói năng mạch lạc!
Lúc này, Lý Tâm Di lên tiếng.
“Diệp Đông, anh đừng đuổi Linh Nhi đi…”
Diệp Đông thoáng im lặng.
Nam Cung Linh lo lắng thấp thỏm một hồi.
Diệp Đông nói: “Cô có thể từ bỏ cuộc đời sát thủ không?”
Nam Cung Linh vội vàng nói: “Chủ nhân, ban đầu tôi tập hợp mọi người thành lập nên tổ chức sát thủ này thực ra cũng là để tìm kiếm ngài! Để một ngày nào đó sẽ phụng sự cho ngài!”
“Hiện tại, tôi đã tìm được ngài rồi! Tôi có thể từ bỏ tất cả chúng! Tôi có thể từ bỏ!”
“Cho dù là tiền tài nghìn tỷ của tôi, tôi cũng có thể từ bỏ hoặc dâng lên cho ngài bất kỳ lúc nào!”
Diệp Đông xua tay, nói: “Chuyện đó thì không cần thiết. Cô bằng lòng thì ở lại đi vậy!”
“Đừng gọi tôi là chủ nhân, tên tôi là Diệp Đông, cô gọi tên tôi là được.”
Nghe thấy Diệp Đông cho phép mình ở lại, cô ấy phấn khích tới độ nhảy nhót, còn vui gấp trăm lần so với khi leo lên top năm người mạnh nhất của tổ chức sát thủ!
Nam Cung Linh vội vàng nói: “Không, chủ nhân, tôi không thể gọi thẳng tên của ngài được. Vậy tôi sẽ gọi ngài là cậu Đông nhé!”
Diệp Đông đành phải tùy cô ấy.
Lúc này, Nam Cung Linh nói với Lý Tâm Di: “Bà chủ, chào cô…”
Lý Tâm Di lập tức đỏ bừng mặt.
“Linh Nhi, cô đừng gọi tôi như vậy. Cô gọi tôi là Tâm Di là được rồi!”
Nam Cung Linh vội vàng nói: “Vậy sao được. Cô lớn hơn tôi một tuổi. Nếu như ngài không chê, vậy tôi gọi cô là chị Tâm Di nhé!”
Lý Tâm Di cười gật đầu, nói: “Ừ, được, em Linh Nhi.”
Mất hơn nửa tiếng.
Mới xử lý gọn gàng xong xuôi chuyện ở nơi này.
Lúc này, Diệp Đông thu thập một chút, đem theo Kim Tu nhân sâm, định lập tức lên đường tới Điền Nam.
“Linh Nhi, cô đi với Tâm Di, đi làm quen tình hình ở Tịnh Châu đi.”
“Trong khoảng thời gian tôi đi vắng, cô ở lại đây trấn giữ!”
Nam Cung Linh nói: “Cậu Đông, xin ngài yên tâm!”
Lập tức.
Diệp Đông đi khỏi biệt thự.
Lý Tâm Di và Nam Cung Linh tiễn ra tới cửa biệt thự.
Cho tới khi bóng dáng Diệp Đông đi khuất hẳn.
Lý Tâm Di nhìn bóng lưng Nam Cung Linh, nở nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
“Linh Nhi à Linh Nhi, em coi Diệp Đông như chủ nhân cả đời của mình, nhưng trong lòng em thực ra cũng không chứa nổi người đàn ông khác!”
Lý Tâm Di là phụ nữ, đương nhiên trực giác rất nhạy cảm.
Cho nên, cô ấy mới lên tiếng khuyên Diệp Đông cho Nam Cung Linh ở lại!
Huống hồ, cô ấy nhận thấy Nam Cung Linh cũng là kiểu phụ nữ sẵn lòng làm hết thảy vì Diệp Đông, cho dù phải trả giá bằng tính mạng!
Lý Tâm Di cũng yêu Diệp Đông tha thiết!
Cô ấy cũng biết Diệp Đông ưu tú như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều phụ nữ!
Đương nhiên cô ấy mong rằng người phụ nữ ở bên cạnh Diệp Đông là người phụ nữ thực sự yêu anh! Nam Cung Linh đúng là như vậy!
Nam Cung Linh giật mình, nhận ra ánh mắt của Lý Tâm Di.
Cô ấy ngoái lại nhìn.
“Chị Tâm Di, cảm ơn chị… Nếu không, cậu Đông đã không đồng ý cho em ở lại làm người của ngài…”
Trước mặt người một nhà, Nam Cung Linh rất ấm áp, ôn hòa, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào đơn thuần.
“Ừm, Linh Nhi, lát nữa chị dẫn em đi làm quen tình hình ở Tịnh Châu nhé…”
Lý Tâm Di cũng cười tươi, hoàn toàn không coi Nam Cung Linh như hầu gái, mà coi cô ấy như chị em với mình.
Nam Cung Linh cũng cười nói: “Cảm ơn chị Tâm Di. Em cũng phải nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, giải tán tổ chức sát thủ của mình mới được…”
…
Còn về phần hai tên bảo vệ và quản lý bảo vệ, vừa rồi bọn họ cũng vừa khéo đi tuần tra một lượt.
Đương nhiên cũng đã thấy Diệp Đông đi ra ngoài, còn bắt gặp Lý Tâm Di và Nam Cung Linh.
“Tôi nhớ hình như lúc nãy chỉ có mình cô Lý tới biệt thự thôi mà…”
“Sau đó, cũng chỉ có mình cậu Đông trở về biệt thự. Tại sao lại xuất hiện một cô gái cũng xinh đẹp không kém gì cô Lý vậy nhỉ!”
Hai tên bảo vệ và quản lý bảo vệ chỉ dám nhìn thoáng qua, không dám nhìn thẳng hai cô gái này.
Dù sao, hai cô gái này cũng đều là người phụ nữ của cậu Đông!
“Hai đứa ngốc này!”
“Mặc dù cậu Đông là một người vĩ đại mà chúng ta vô cùng kính trọng!”
“Nhưng chung quy cậu Đông cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi đầy nhiệt huyết!”
“Chắc chắn vừa rồi lúc cậu Đông lái xe tới đã chở theo cả người đẹp đó tới!”
“Sở dĩ vừa rồi các cậu không nhìn thấy người đẹp đó chưa biết chừng là do người ta đang nằm nhoài trên đùi Diệp Đông…”
Tên quản lý bảo vệ lập tức nói.
“Đúng đúng đúng, rất có thể…”
Hai tên bảo vệ kia gật đầu lia lịa.
Không thể không nói, suy cho cùng mấy tên bảo vệ này cũng là con người!
Bọn họ cũng cực kỳ tò mò, cực kỳ thích buôn chuyện về đời sống cá nhân của những nhân vật lớn…
…
Sân bay quốc tế Tịnh Châu.
Lúc này đang là thời điểm sân bay cực kỳ tấp nập, thậm chí cho xe chạy vào bãi đậu xe cũng thấy đã kín người hết chỗ, quá nhiều xe là một mối họa.
Diệp Đông dứt khoát đậu luôn xe ngoài đường.
“Cậu Đông, tôi vào sân bay với cậu nhé!”
“Ông cụ đã liên hệ xong máy bay riêng rồi!”
Người nói chuyện chính là Lý Khải.
Lý Khải cực kì tôn trọng Diệp Đông.
Nhưng, đối với Diệp Đông, Lý Khải là ba của Lý Tâm Di, xem như là ba vợ tương lai của mình!
Diệp Đông nói ra: “Bác Tôn, bác không cần đi cùng cháu vào trong đó đâu.”
“Bác lái xe về giúp cháu là được rồi.”
Lý Khải cũng nhìn ra thái độ kiên quyết của Diệp Đông nên đành phải đồng ý.
“Cậu Đông, giám đốc sân bay ở đây có khi không biết ngài. Cậu đưa cho ông ta xem tấm danh thiếp này là được.”
Lý Khải đưa cho Diệp Đông một tấm danh thiếp.
Tấm danh thiếp này được làm bằng vàng ròng, trên đó có huy hiệu của Hồi Xuân Đường và tên của Lý Diệu Thần!