Đối với một sát thủ mà nói.
Mất bình tĩnh là điều tối kỵ!
Thế nhưng, lúc này đây, thủ lĩnh tổ chức sát thủ Linh Diệt hoàn toàn không để ý những chuyện này!
Khi Lý Tâm Di giàn giụa nước mắt nhìn thấy thủ lĩnh sát thủ Linh Diệt dốc toàn lực để đánh, cô ấy cũng lo lắng tột cùng!
Bởi vì, thực lực hiện tại của Diệp Đông đang chịu hạn chế!
Nếu như thủ lĩnh sát thủ này đánh hết sức, Diệp Đông hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào! Tính mạng của anh nằm hoàn toàn trong tay người ta!
Thế nhưng.
Lúc này đây, Lý Tâm Di hơi ngẩn người.
Cô ấy có thể cảm nhận được toàn bộ sát khí trên người thủ lĩnh sát thủ xinh đẹp này bỗng nhiên hoàn toàn biến mất!
Thậm chí, hơi thở còn hơi bất ổn! Cảm xúc cũng hơi mất bình tĩnh!
“Ngài là…”
Thủ lĩnh tổ chức sát thủ Linh Diệt hỏi lại một lần nữa!
Diệp Đông nói: “Nam Cung Linh, cô luyện Linh Sát cũng không tồi. Chỉ có điều, về mặt tinh túy thì vẫn còn thiếu một chút nữa.”
Lúc này, nghe thấy mấy từ “Nam Cung Linh”: “Linh Sát”, thủ lĩnh tổ chức sát thủ Linh Diệt run rẩy toàn thân.
Thậm chí, lúc này cô ấy còn cởi hẳn chiếc mặt nạ bạch kim ra, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc vô song.
Vẻ đẹp của cô ấy thậm chí còn xinh đẹp tuyệt vời hơn tưởng tượng một chút! Rất hợp với vóc dáng hoàn hảo của cô ấy!
Không thua kém gì Lý Tâm Di!
Phịch phịch!
Hơn nữa, lúc này cô ấy còn quỳ một chân xuống đất!
“Anh Đông, Diệp Đông… Hóa ra đúng là ngài!”
Nam Cung Linh cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt đẹp vô ngần rơi lệ chứa chan.
Diệp Đông cũng bùi ngùi thở dài.
Khi xưa, sau khi tu luyện xong Cửu Huyền Chân Long Quyết, anh rời khỏi Hoa Quốc đi phiêu bạt.
Năm năm trước, ở vùng đất Bắc Âu, Diệp Đông từng gặp một cô gái trẻ bị ức hiếp, cũng hứng chịu cơn rung chuyển trong gia tộc, phiêu bạt bên ngoài, bị kẻ gian trong gia tộc hủy hoại dung nhan.
Lúc ấy, cô gái đó đã đói đến độ chỉ còn thoi thóp.
Diệp Đông cứu được cô ấy, hơn nữa còn để tiền mình đem theo người lại cho cô gái đó, căn cứ vào đặc điểm công pháp của gia tộc cô gái này, cải biên nó thành thứ công pháp phù hợp với cô ấy! Nó chính là thứ được gọi là Linh Sát!
Cô gái đó chính là Nam Cung Linh trước mặt!
Lúc ấy.
Diệp Đông làm vậy là để cô ấy có cái tự vệ, không ngờ chỉ mất năm năm, Nam Cung Linh đã tu luyện tới mức này, lại còn một tay gây dựng nên tổ chức sát thủ Linh Diệt!
Chỉ có điều, lúc đó Diệp Đông đeo mặt nạ nên từ đầu đến cuối, Nam Cung Linh không hề nhìn thấy mặt Diệp Đông!
Còn bản thân Nam Cung Linh cũng đã bị hủy hoại dung nhan!
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, Diệp Đông chỉ bảo cô ấy gọi mình là anh Đông là được…
Trong lòng Nam Cung Linh đã nhầm lẫn chữ “Đông” này với một chữ “Đông” khác đồng âm!
Cho nên, lần này gặp mặt, hai người không ai nhận ra đối phương!
Vừa rồi Nam Cung Linh ra tay, sử dụng công pháp Diệp Đông dạy cho mình, nhờ vậy mà họ mới nhận ra nhau!
Lúc đó, Diệp Đông có để lại cho Nam Cung Linh một toa thuốc để cô ấy hằng ngày rửa và bôi mặt bằng thứ nước thuốc pha chế theo toa thuốc này!
Cho nên, hiện tại Nam Cung Linh đã khôi phục dung nhan vốn có!
Trong đầu Diệp Đông nhớ lại những chuyện năm năm trước, anh hết sức bùi ngùi!
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Linh nhìn thấy diện mạo thật của Diệp Đông!
Mắt cô ấy rưng rưng giọt lệ kích động nhìn về phía Diệp Đông, muốn khắc ghi diện mạo của Diệp Đông, lưu giữ vào nơi sâu nhất trong tâm trí! Khắc sâu vào tận cùng tâm hồn!
Khi trước, vào những ngày tháng tăm tối nhất trong cuộc đời cô ấy, chính Diệp Đông là người đã quan tâm cô ấy từng li từng tí, tặng cho cô ấy công pháp phù hợp, trao cho cô ấy một cuộc đời mới!
Đột nhiên.
Nam Cung Linh giật mình hoàn hồn.
Cô ấy vội vàng lấy ra một lọ thuốc giải cho Lý Tâm Di uống trước, cẩn thận từng li từng tí nhưng hết sức nhanh nhẹn tháo sợi dây đồng ra.
“Xin lỗi…”
Nam Cung Linh áy náy và hoảng sợ ra mặt, đâu còn sự lạnh lùng của sát thủ như trước đó nữa!
Một giây sau.
“Anh Đông… Không, chủ nhân, ngài mau mau uống thuốc giải…”
Nam Cung Linh thò tay vào túi quần, sau đó sắc mặt thay đổi!
Cô ấy phát hiện ra thuốc giải có thể giải được độc cho Diệp Đông đã bị cô ấy đánh rơi! Chỉ còn lại một chút xíu, hoàn toàn không đủ trừ khử được độc tính!
Nam Cung Linh bối rối ra mặt, thậm chí chảy cả nước mắt.
“Chủ nhân, thuốc giải mất mất rồi… Xin lỗi, xin lỗi, để giờ Linh Nhi sẽ hút chất độc ra cho ngài!”
Biện pháp duy nhất lúc này là dùng nội lực của đại tông sư Hóa Cảnh hút chất độc trong người Diệp Đông ra, hút hết chất độc ra thì mới có thể hạn chế tối đa thương tổn.
Thế nhưng.
Đặc tính của thứ thuốc độc này chính là một khi động vào máu độc được hút ra, chất độc sẽ tan vào máu, nếu máu độc hút ra ngấm vào máu của người thứ hai thì sẽ không thể bóc tách, loại bỏ được!
Nói cách khác, Nam Cung Linh là người hút độc sẽ bị ngấm chất độc này!
Trừ khi có thuốc giải!
Thế nhưng thứ độc này nhất định phải uống thuốc giải trong vòng bảy ngày thì mới có tác dụng!
Nếu không, thực lực của võ giả sẽ không thể nào hồi phục! Thậm chí còn có nguy cơ nhanh chóng yếu đi!
Đối với võ giả mà nói, sự nghiệp võ đạo thế là hết hẳn!
Hơn nữa, nạn nhân sẽ còn nhanh chóng già yếu! Tuổi thọ giảm đi rất nhiều!
Mà cả loại độc này và thuốc giải của nó đều rất khó pha chế!
Lúc trước Nam Cung Linh cũng phải tốn tận một năm mới gom đủ, làm ra được một chút thuốc độc và thuốc giải như vậy!
Thế nhưng hiện tại, thuốc giải không còn nữa rồi!!
Bảy ngày hoàn toàn không đủ để chuẩn bị thuốc giải!
Cho nên, Nam Cung Linh muốn sử dụng phương pháp hút chất độc ra!
Hơn nữa còn nghĩa vô phản cố!
Hoàn toàn không do dự chút nào!
Diệp Đông nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nam Cung Linh, không cần phải làm như thế.”
“Thực ra, chút chất độc này thì bình thường tôi chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể trừ khử hết.”
“Nếu như tôi sử dụng Hóa Công Pháp thì chỉ khoảng mười lăm phút là sẽ trừ khử xong!”
Diệp Đông nhẹ nhàng nói.
Nam Cung Linh mở to đôi mắt xinh đẹp, mặt mày ngập tràn lo âu: “Chủ nhân, làm sao có thể…”
Nhưng, cô ấy cũng chỉ nói nửa câu rồi lập tức im lặng.
Bởi vì, Diệp Đông đã ngồi khoanh chân dưới đất, bắt đầu sử dụng Hóa Công Pháp, điều động nội lực.
Nam Cung Linh không dám lên tiếng quấy rầy Diệp Đông!
Lúc này, Lý Tâm Di được cho uống thuốc giải cũng đã khôi phục bình thường.
Trước đó, cô ấy bị ép phải giữ nguyên một tư thế, hiện tại, toàn thân cô ấy tê dại, cực kỳ nhức mỏi!
Thế nhưng, cô ấy cũng cố gắng chịu đựng, không dám động đậy, sợ quấy rầy Diệp Đông!
Sau mười lăm phút.
Diệp Đông đột nhiên mở hai mắt ra.
Đồng thời, trên lưng bốc lên hơi nóng hôi hổi, thậm chí làm ướt hẳn sau lưng.
Nhưng, chỉ tốn một chút thời gian, lưng áo của hắn đã bốc hơi hết hơi nước, khô ráo trở lại.
Lập tức.
Diệp Đông đứng dậy.
Hơi thở vô cùng ổn định, cực kỳ khỏe khoắn.
Rõ ràng là đã trừ khử toàn bộ chất độc.
Nam Cung Linh mở to hai mắt ra nhìn, ngập tràn tôn sùng và kính sợ vô cùng.
Lúc trước, Diệp Đông cứu Nam Cung Linh đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Nam Cung Linh!
Không gì không làm được! Cực kỳ vĩ đại! Không thể phai mờ!
Giờ đây, gặp lại Diệp Đông một lần nữa, anh vẫn y như vậy!