Vẻ thất vọng tràn ngập trên gương mặt Dương Mỹ Lệ.
“Đào Quốc Nghiệp, không ngờ ông không biết cách thân thiết với chị cả thì thôi đi, ngược lại khiến mối quan hệ ngày càng xấu hơn! Chắc chắn nguyên nhân là do ông, bằng không chị cả sẽ không mắng chửi ông nhục nhã như thế!”
“Ông và Đào Xuân Hương mau xin lỗi chị cả đi!”
Dương Mỹ Lệ không phân rõ phải trái trắng đen mà nói.
Mặt khác, bà ta gọi Đào Mai là chị cả nhưng lại gọi thẳng tên của Đào Xuân Hương chứ không gọi bà là chị hai.
Đào Quốc Nghiệp nói: “Dương Mỹ Lệ, bà đừng cố tình gây chuyện nữa, bà vốn chẳng biết đầu đuôi sự việc ra sao cả.”
Ngay lúc này.
Thẩm gia chủ Thẩm Thiên Vượng bỗng lên tiếng.
“Vương Thiếu Khanh, Đào Mai, các người đối xử với người thân của mình như vậy, thật sự sai hoàn toàn!”
Vương Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng.
“Chà! Tôi vẫn không chú ý, thì ra Thẩm gia chủ nổi danh khắp nơi cũng đến đây!”
“Tôi nhớ trước kia khi đến nhà các người còn không được bước vào cửa nữa kìa.”
“Hừ, không ngờ các người cũng đã trở thành chó săn của Diệp Đông rồi sao? À, cũng đúng thôi! Có lẽ các người cảm thấy thế gia y dược nhà họ Lý rất lợi hại đúng không, vì vậy mới nói chuyện thay Diệp Đông!”
Thẩm Thiên Vượng vô cùng giận dữ, ông ta hừ lạnh: “Cậu Đông không cần ai chống lưng cho cậu ấy cả, bởi vì chính cậu ấy chính là chống lưng, là thế lực của mình!”
Quả thật Diệp Đông có thể đánh bại tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ.
Cho dù gia đình giàu có như nhà họ Vạn cũng chỉ có một tông sư Hóa Cảnh trấn giữ mà thôi.
Phần lớn những người xung quanh nghe Thẩm Thiên Vượng nói thế thì đều cười lạnh hết đợt này đến đợt khác.
Sao một người có thể là chống lưng và là thế lực cho mình được?
Hơn nữa dù người đó lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua cả nhà họ Vạn được!
Không ngờ Thẩm Thiên Vượng can đảm chống đối thông gia của nhà họ Vạn.
Cộp cộp cộp.
Diệp Đông nhẹ nhàng cất bước đi về phía bên này.
Tất nhiên đám người Vạn Lâm cũng đi theo phía sau anh.
Đúng lúc này, Đào Mai nhìn thấy Diệp Đông.
“Ơ trùng hợp thật, thằng con hoang Diệp Đông cũng đến đây!”
“Ha ha, Thẩm Thiên Vượng nói nó chính là chống lưng, là thế lực ư?”
“Được, vậy hãy để tôi phế tên cháu trai rác rưởi, phế vật, nghiệt chủng này để chứng minh cho mọi người xem nó thì được coi là chống lưng và thế lực gì!”
Đào Mai nhìn thấy Diệp Đông thì chỉ toàn oán hận.
Bà ta nhớ rõ mình đã từng bị anh tát một cái.
Nhưng bà ta đã quên mình đã bỉ ổi và cặn bã thế nào.
“Đào Mai, chị mắng Diệp Đông một câu nữa xem!”
Đào Xuân Hương có thể nhịn khi người khác chửi mình nhưng tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục con trai của mình.
Sắc mặt Đào Mai trở nên lạnh lẽo.
“Hừ, sao nào Đào Xuân Hương, cô còn định đánh tôi cơ à?”
“Yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ kêu bảo an nhà họ Vạn ném các người ra ngoài như ném shit!”
“Ơ! Đứng rồi, thưa các vị gia chủ có mặt ở đây, mọi người không cần bận tâm đến quan hệ của họ với chúng tôi!”
“Bây giờ tôi tuyên bố bọn họ không còn bất cứ quan hệ nào với chúng tôi, các người có thể chèn ép họ một cách thỏa thích!”
Đào Mai hừ lạnh tuyên bố.
Vương Thiếu Khanh cũng lên tiếng: “Nào là nhà họ Phong, nhà họ Thẩm gì đó ở Tịnh Châu, nếu mọi người muốn cắt đứt hợp tác với bọn họ thì cứ việc! Nếu có thể chèn ép hai nhà đó đến mức thoi thóp hoặc sụp đổ, tôi sẽ xem gia tộc đó là gia tộc thân thiết nhất!”
Một vài gia chủ của các gia tộc nghe tuyên ngôn của Vương Thiếu Khanh thì thật sự hơi rục tịch, ánh sáng lập lòe trong mắt.
Tất nhiên trong đó có ba của Dương Duệ là Dương Quang Huy.
Dương Quang Huy lên tiếng: “Vương gia chủ, dù như thế nào thì tôi vẫn sẽ theo sau phục vụ ông một cách trung thành nhất.”
“Hơn nữa, nếu ông thấy khó chịu vì mối quan hệ giữa Dương Mỹ Lệ và nhà họ Đào, tôi có thể ra lệnh đuổi Dương Mỹ Lệ ra khỏi nhà họ Dương chúng tôi bất cứ lúc nào!”
Không thể không nói, Dương Quang Huy và Dương Duệ đúng là một kiểu người!
Vì lợi ích có thể từ bỏ tình thân bất cứ lúc nào.
Lúc này Dương Mỹ Lệ hoàn toàn ngơ ngác…
“Anh cả, anh…”
“Dương Mỹ Lệ, em đây là hy sinh vì gia tộc, em nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”
Lúc này gương mặt Vương Thiếu Khanh đầy vẻ kiêu ngạo.
Có thể quyết định tính mạng của một người chỉ bằng một câu nói, đây là sức mạnh của một gia tộc lớn.
Mà bây giờ mình đã thể hiện được nó.
Lúc này Dương Duệ và Vương Vũ đang đến gần.
Bọn họ đi đến từ một hướng khác.
Họ vẫn luôn nghĩ phải nhanh chóng nói với ba mẹ mình, nhắc nhở họ.
Cho nên họ không để ý đến Diệp Đông.
“Cha ơi!”
Vương Vũ và Dương Duệ gần như gọi ba của mình cùng một lúc.
Vương Thiếu Khanh và Dương Quang Huy cũng chú ý tới Vương Vũ và Dương Duệ, thấy khóe miệng của họ có vết máu, gương mặt sưng đỏ vì bị thương.
“Tiểu Vũ, con bị sao thế? Ai to gan dám đánh con ở đây?”
“Dương Duệ, con bị gì thế?”
Cả hai đều lo lắng hỏi thăm.
Vương Vũ vội vàng trả lời: “Dạ, Diệp Đông… Ba à, ba không được…”
Vương Vũ nôn nóng trả lời nhưng mới nói được một nửa.
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai đã bùng nổ.
“Không ngờ lại là thằng con hoang này!”
“Mày dám can đảm ra tay ở nơi đây!”
“Tao muốn chém mày thành ngàn mảnh!”
Diệp Đông đã đi đến trước mặt họ.
Bọn họ chỉ tay vào anh với vẻ đầy tàn nhẫn và lạnh lùng.
Vương Vũ và Dương Duệ vừa xoay người thì sắc mặt đã trở nên tái nhợt khi nhìn thấy anh.
Diệp Đông đã nói chỉ cho họ một cơ hội duy nhất.
“Ba, mẹ, các người mau xin lỗi Diệp Đông đi.”
Vương Vũ vội vàng nói.
Còn Dương Duệ thì đã ra sức bụm miệng của ba mình lại.
Anh ta thật sự lo rằng Dương Quang Huy cũng hùa theo thốt lên mấy lời cay nghiệt gì đó.
Đào Mai nghe Vương Vũ nói vậy thì đau lòng không thôi.
“Tiểu Vũ, con bị nó đánh đến sợ thành thế này ư?”
“Được rồi, bây giờ mẹ sẽ khiến nó mãi mãi không thể ngóc đầu dậy, khiến nó quỳ xuống liếm giày cho con.”
“Mẹ còn muốn những gia chủ của các gia tộc đi theo nó phải lăn ra ngoài, nhận hết mọi chèn ép vô tình nhất trên đời!”
Đào Mai ầm ĩ quát.
Lúc này gương mặt Diệp Đông chỉ toàn lạnh lẽo.
“Hai người các người lòng lang dạ thú, lòng dạ đáng chém.”
“Lần trước là vì ông ngoại nên tôi mới tha thứ cho các người, lần này tôi sẽ không tha cho các người nữa.”
Diệp Đông nói.
Dứt lời cơ thể anh bất ngờ chuyển động.
Bốp bốp!
Hai bạt tay lần lượt rơi vào mặt Đào Mai và Vương Thiếu Khanh.
Tạo thành hai âm vang răng rắc.
Đây là tiếng xương bị nứt vỡ.
Đào Mai và Vương Thiếu Khanh bị hai bạt tay này đánh văng ra ngoài chừng mấy mét.
Bọn họ đều bị Diệp Đông đánh bay!
Bọn họ không ngờ anh dám can đảm ra tay như thế.
“Vạn Lâm, tôi không muốn nhìn thấy hai người này trong lễ đính hôn của cậu.”
“Cậu có thể làm chủ đuổi họ ra ngoài không?”
Diệp Đông nói bằng giọng lạnh như băng.
Lúc này cả đám mới rào rạt để ý thấy Vạn Lâm và những cậu ấm khác ở phía sau.
Tất cả mọi người lập tức nhìn Diệp Đông như nhìn thằng đần.
Vương Thiếu Khanh và Đào Mai chính là ba mẹ vợ tương lai của Vạn Lâm.
Diệp Đông lại bảo một cậu chủ cấp cao như anh ta đuổi ba mẹ vợ tương lai ra ngoài ư?
Đây chẳng phải là chuyện nực cười nhất à!