Giờ phút này, Khương Lập Miên - người trước kia gần nhất với cảnh giới tông sư cũng cảm nhận được rõ ràng nhất.
Tim ông ta quặn thắt đau đớn.
Ông ta biết rất rõ Văn Cửu Đao muốn làm được như vậy rất khó.
Đây là tông sư thực sự.
Sự tồn tại gần nhất với Đại tông sư.
Hiện trường.
Vô cùng yên tĩnh.
"Trong đó có mười tám đao, cậu định đánh trả, cho nên tôi đánh hơi lệch một chút. Tôi đánh cậu bằng sống đao, nên trên người cậu cũng có mười tám nơi để lại dấu vết rõ nhất!”
"Hẳn là kinh mạch của cậu suýt đã bị phá vỡ."
Văn Cửu Đao lại lên tiếng, nhìn đối phương bằng nửa con mắt.
Ông ta nhếch miệng cười mỉa mai, khinh thường.
Trong mắt ông ta, Diệp Đông chỉ là kẻ mạnh miệng, thật sự nực cười tột cùng.
Ông ta cố ý không đả thương kinh mạch quan trọng của Diệp Đông, làm anh lại tưởng bản thân nhanh nhẹn, né mau?
Diệp Đông hơi trầm ngâm.
Mười tám chỗ đó là Diệp Đông cảm thấy vẫn chưa đủ sức, nên mới cố ý khiến Văn Cửu Đao dùng đao chém xuống mình.
Thậm chí lúc đó, Diệp Đông còn cố ý nghênh đón là vì có thể gia tăng sức mạnh trên người anh.
Có điều.
Cho đến bây giờ, hiệu quả đã thực sự được cải thiện.
Tuy nhiên vẫn còn kém một chút.
Ban đầu Diệp Đông định chịu Văn Cửu Đạo tấn công nghiền ép một lần là đủ.
Nhưng bây giờ, rất rõ ràng, bản thân cần phải chịu thêm lần nữa.
Mà bây giờ.
Văn Cửu Đao quả là có chút tự cho là đúng.
Nếu anh nói thật, ngược lại sẽ chẳng ai tin
"Bây giờ, hãy viết ra chiêu thức và biểu diễn lại một lần cho tôi..."
Giọng Văn Cửu Đao rung chuyển, không có đối thủ.
Nhưng.
Nói được một nửa.
Đã bị gián đoạn.
"Lão già ngu xuẩn! Mẹ kiếp, tôi còn cảm thấy thực lực của ông vẫn chưa đủ."
Chỉ có một cách duy nhất kích thích Văn Cửu Đao.
Khiến ông ta dốc hết sức lực đánh trả mình, mới có thể đảm bảo toàn bộ nước thuốc trong mao mạch cùng kinh mạch nhỏ nhất đều bị đánh tan.
Diệp Đông cũng không muốn bị ngược lần thứ ba.
"Đúng là tự tìm chết, ông trời nhất định không bỏ qua."
"Văn tông sư, lần này tôi chắc chắn sẽ đánh ông tàn phế!"
Mặt Khương Lập Miên lộ vẻ kích động khó lòng kiềm chế.
Chỉ khi Diệp Đông bị phế bỏ, ông ta mới yên lòng.
Giờ phút này,Văn Cửu Đao thật sự rất tức giận.
"Cho dù tôi mạnh hơn cậu rất nhiều."
"Ngay cả khi tôi rất nhân từ và tha thứ."
"Nhưng đó là việc của tôi, cậu nên biết ơn tôi."
"Nhưng nếu cậu cứ nhất quyết không tôn trọng tôi, vậy tôi sẽ trực tiếp phế cậu."
Thân hình của Văn Cửu Đao lăn về phía anh như một ngọn lửa bùng cháy.
Ông ta thực sự rất tức giận.
Sở dĩ ông ta giữ Diệp Đông lại, không phải là vì làm anh bị thương nặng, cũng không phải phế bỏ anh, chỉ là để ông ta thể hiện một số kỹ xảo của công pháp, như vậy sẽ có lợi cho ông ta lĩnh ngộ được công pháp, cũng có thể rút ngắn một chút thời gian...
Nhưng mà hiện tại, ông ta không cần nữa.
Cho dù ông ta bỏ ra thêm một chút thời gian lĩnh ngộ công pháp, ông ta cũng sẽ lập tức hủy diệt Diệp Đông.
Thể hiện sức mạnh của tông sư.
Xoát! Xoát! Xoát! Xoát!
Đao ảnh chập chờn vô tận, tràn ngập hàn quang vô tận.
Diệp Đông cũng cử động.
Sở dĩ Diệp Đông hành động chính là vì để Văn Cửu Đạo công kích, để đảm bảo đòn tấn công của ông ta đạt đủ cường độ.
Trong mắt người khác, Diệp Đông động thủ chính là vì anh biết mình yếu, cho nên muốn tấn công trước chiếm ưu thế...
Còn nhóm người ông cụ Lưu Phong Hoa cũng đều đang rất lo lắng...
"Lần này tôi sẽ dùng toàn bộ sống đao chém cậu."
“Chặt đứt kinh mạch toàn thân của cậu."
Giọng nói của Văn Cửu Đao vang lên vô cùng rõ ràng.
Bóng dáng của ông ta đã biến thành một cơn lốc hoàn chỉnh.
Tại hiện trường, vẫn còn một số người thường vốn không phải là võ
giả.
Lúc này, bọn họ đều tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ là người trong gia tộc lớn, cũng biết đại gia tộc đương nhiệm do võ giả đứng đầu! Có tồn tại võ đạo!
Nhưng!
Bình thường bọn họ chỉ là nghe nói qua một ít truyền thuyết về những tông sư Hóa Cảnh, chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi!
Ta còn chưa từng tận mắt nhìn thấy tông sư Hóa Cảnh!
Người nhà họ Lưu đã từng được nhìn thấy tông sư Hóa Cảnh! Là Diệp Đông!
Nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy Diệp Đông thể hiện sức mạnh của tông sư!
Bây giờ, họ đã được nhìn thấy rồi! Hoàn toàn cũng đã thấy được sức mạnh khác của tông sư ở Văn Cửu Đao!
Những thành viên trong gia tộc bình thường này thậm chí không thể đứng lên!
Lần này, chỉ có chín giây!
Thân hình của Diệp Đông trực tiếp lui ra ngoài hơn mười thước!
Lần thứ hai bay ra ngoài!
Cho tới khi đập vào bức tường bên ngoài!
Trước mắt, tất cả đều trực tiếp đổ sập!
Hiện trường hoàn toàn im lặng!
Ông cụ Lưu Phong Hoa vô cùng lo lắng, muốn hét vào mặt Diệp Đông!
Tuy nhiên, áp lực vô hình to lớn tại hiện trường áp chế khiến ông không nói nên lời!
Những người khác cũng thế!
Thôi Định Chu bị chặt đứt một chân cũng không tự chủ được run lên!
"Tên nhóc, không nghĩ tới dưới sự khiêu khích của cậu, Trảm Thu Phong Đao của tôi lại có đột phá!"
"Chém ra một trăm lẻ tám nhát được rút ngắn còn chín giây!"
"Nói như vậy, hoàn toàn xem như cậu có công!"
"Đáng tiếc, hiện giờ cậu cũng đã bị tôi phá vỡ kinh mạch toàn thân!"
Văn Cửu Đao nhẹ nhàng lên tiếng.
Lập tức.
Văn Cửu Đao Dao nhẹ nhàng chỉnh trang lại quần áo.
Thậm chí, trở lại giơ lên cao.
Cầm tách trà lên, ông ta nhấp một ngụm trà thơm.
Toàn bộ cử chỉ đều vô cùng lạnh nhạt, tất cả đều nằm trong suy đoán của ông ta!
Toàn bộ hiện trường tràn ngập khí chất của Văn Cửu Đao!
Đám người ông cụ Lưu Phong Hoa nhìn những viên gạch tường bị đổ ở đằng xa! Diệp Đông bị gạch bao phủ!
Lúc này, không có bất kỳ động tĩnh nào, không có bất kỳ chuyển động nào.
Toàn bộ quá trình mất ba phút.
Ngay lúc này.
"cậu Diệp!"
Lôi Chấn, Hàn Vạn Lâm đồng thanh hét lớn một tiếng, đồng thời chạy nhanh vào bên trong đại sảnh!
Văn Cửu Đao khẽ nhíu mày.
Tách trà trên tay ông ta rung lên.
Hai quả bóng nước biến thành hai mũi tên nước, lao về phía Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm.
Soạt! Soạt!
Xương sườn của Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm bị nứt ra vài cái, toàn bộ cơ thể của họ bị đánh bay ra xa hơn mười mét!
"Đám rác rưởi cũng dám tùy tiện xông vào…"
Văn Cửu Đao nhẹ giọng nói.
Ngay tại lúc này.
Bên ngoài lần thứ hai truyền tới tiếng động rất to.
Đám người Thẩm Vạn, Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành, Thanh Huy Hưng dẫn theo hơn một trăm người đi tới bên ngoài đại sảnh nhà họ Lưu!
"Người nào dám hành động liều lĩnh ở đây?"
Đám người Thẩm Vạn lập tức lớn tiếng quát.
"Lôi gia chủ, Chu gia chủ… Mọi người mau rời đi! Ông ta là người gần với Đại tông sư nhất!"
Lúc này ông cụ Lưu Phong Hoa mới giật mình tỉnh táo trở lại.
Mặc dù có chút bi thương, nhưng bản thân vẫn còn có lý trí!
Ông biết những người này ở trước mặt Văn Cửu Đao cũng chỉ là vật hi sinh!
Tông sư tức giận, xác chết trôi xa cả cây số!
Sự uy nghiêm của tông sư có thể làm rung chuyển chiến binh mặc áo sắt!
“Nếu đã đến rồi thì không nên rời đi!"
"Thêm người càng mạnh sao? Ha ha…"
"Nếu các người đã là thuộc hạ của Diệp Đông, vậy thì để cho cà người tận mắt chứng kiến Diệp Đông bị phế bỏ như thế nào đi!"
Văn Cửu Đao vừa nói xong đã lập tức hành động.