Ban đầu Văn Cửu Đao vẫn luôn ngồi ở vị trí cao nhất.
Mà vừa nãy lúc nhìn thấy Diệp Đông, ông ta cũng đứng dậy.
Đúng thật, thực lực và thân pháp của Diệp Đông khiến ông ta bị sốc.
Có điều, trên mặt Văn Cửu Đao cũng chỉ tỏ ra kinh ngạc một chút.
Chứ không hề có vẻ như gặp đại địch.
Nói tóm lại, Văn Cửu Đao vẫn rất bình tĩnh, hít sâu thở đều, vẫn ngạo nghễ như xưa.
Có nghĩa là Văn Cửu Đao hoàn toàn có thể khống chế cục diện, áp chế được Diệp Đông.
“Ông im mồm!”
Văn Cửu Đao chỉ nói với Khương Lập Miên ba chữ này.
Trong câu nói tràn ngập vẻ uy nghiêm, không cho ai nghi ngờ.
Dường như chỉ cần có một chút thắc mắc, hoài nghi, phản bác là sẽ bị giết không chừa.
Khương Lập Miên và rất nhiều người ở đó đều không khỏi rùng mình.
Văn Cửu Đao đã đến đây được hơn nửa giờ.
Thế nhưng, dù Văn Cửu Đao vừa tới đây đã ra tay, nhưng mấy người bên ông cụ Lưu Phong Hoa cũng không hề cảm nhận được uy áp này.
Bây giờ bọn họ cảm nhận được rồi.
Tạm thời Khương Lập Miên không dám nói gì.
“Diệp Đông, quả nhiên cậu đã đạt đến cảnh giới tông sư, vừa rồi lướt đi như gió.”
“Chiêu thức của cậu không tệ, gần như có thể đạt đến tốc độ bùng nổ của tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ!”
“Đây là chiêu thức gì?”
Văn Cửu Đao chậm rãi mở miệng hỏi.
Dường như mỗi một chữ rơi xuống tựa châu ngọc, làm không khí ở đây đặc quánh lại, như dính pháp chỉ, không thể phản kháng.
Thậm chí rất nhiều người bình thường ở đó đã cảm nhận được áp suất trong không khí tăng cao, hô hấp bị đè nén.
Lúc này họ mới thật sự cảm nhận được khí tràng của Văn Cửu Đao, dường như có thể cướp đi sinh mệnh của bất kỳ ai.
Kinh sợ! Run rẩy!
Trong lòng Khương Lập Miên còn gào to hơn nữa.
Bởi vì ban đầu ông ta cũng có thể đạt tới trình độ này.
Nhưng mọi thứ của ông ta đều đã thay đổi, bị phế bỏ chỉ vì Diệp Đông.
Mà.
Diệp Đông cử động.
Không hề trả lời câu hỏi của Văn Cửu Đao.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân của anh nghe vừa cô độc vừa nặng nề.
Anh bước về phía ông ngoại của mình, ông cụ Lưu Phong Hoa.
“Chính ông đã đánh ông ngoại tôi?”
Đôi mắt Diệp Đông vừa lạnh nhạt vừa sâu sắc, như toát ra từ băng lạnh ở chín nghìn mét dưới đáy hồ.
Tuy người nhà họ Khương bên cạnh ông cụ Lưu Phong Hoa cũng tu luyện một chút võ đạo.
Nhưng chỉ mạnh hơn người thường một chút, chỉ được coi mới bước qua bậc cửa ngoài cùng.
Lúc này, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt này, anh ta đã run bắn người.
Đây cũng là lần đầu tiên ông cụ Lưu Phong Hoa và người nhà họ Lưu nhìn thấy Diệp Đông như này. Uy hiếp và áp lực từ Diệp Đông cũng rất lạnh lẽo, khiến người ta vô cùng áp lực.
Đây mới là kẻ mạnh thực sự.
Thế nhưng.
Ông cụ Lưu Phong Hoa đột nhiên hoàn hồn.
Tuy Diệp Đông mạnh, nhưng rất có thể vẫn không phải đối thủ của Văn Cửu Đao.
“Tiểu Phong, cháu mau đi đi! Văn tông sư này mạnh lắm…”
Ông cụ Lưu Phong Hoa vội nói.
Bấy giờ mấy người nhà họ Khương bên cạnh ông cụ Lưu Phong Hoa cũng mới tỉnh táo lại.
“Đúng, chính tôi đánh ông ta đấy!”
“Làm sao? Cậu cũng dám ngang ngược trước mặt Văn tông sư?”
Thậm chí tên họ Khương kia còn nói mấy câu mạnh miệng như này.
Mà sắc mặt vốn bình tĩnh của Văn Cửu Đao cũng có chút thay đổi.
Bởi vì đến giờ, Diệp Đông vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông ta.
“Diệp Đông, tôi cho cậu ba giây! Trả lời tôi trong vòng ba giây!”
Câu nói của Văn Cửu Đao chứa đầy nội lực.
Thế nhưng.
Diệp Đông vẫn không trả lời ông ta.
Thậm chí, còn không thèm quay đầu.
Rồi đột nhiên.
“Tôi cứ ngông cuồng đấy!”
Diệp Đông nói.
Sau đó.
Bóng dáng anh lóe lên.
Tên họ Khương kia chỉ thấy trong nháy mắt, một sức mạnh túm chặt lấy anh ta.
Ngay sau đó, anh ta bị kéo ra ngoài.
Một giây sau.
Một nắm đấm bỗng nện lên mặt anh ta.
Bịch bịch!
Khuôn mặt tên họ Khương ấy bị đấm đến nát.
Nát bét!
Từ trái sang phải, bị nắm đấm của Diệp Đông đập vỡ vụn.
Đồng thời, sức mạnh ấy vẫn đang nhanh chóng sục sôi.
Trực tiếp chấn động biến não anh ta thành đống hồ nhão.
Máu tươi chảy ra từ hai tai, hai mắt.
Rồi rơi xuống nơi cách đó hơn mười mét.
Tên họ Khương ấy đâu ngờ Diệp Đông lại dám ra tay.
Vừa nãy anh ta còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn không hề thấy đau, mà đã vĩnh viễn mất đi ý thức.
“A…”
Mấy người họ Khương vào đây cùng Khương Lập Miên đều lập tức sợ đến mức la hét chói tai.
“Văn tông sư, xin ngài hãy ra tay!”
Khương Lập Miên cũng bắt đầu sợ hãi và lo lắng.
Rầm!
Văn Cửu Đao cử động.
Bóng dáng ông ta di chuyển.
Chỉ thấy trong nháy mắt, ông ta đã đứng giữa đại sảnh.
Rầm!
Lúc đáp đất, mặt đất cũng bị ông ta dẫm nát.
Ước chừng mười mét đất vỡ tan, kéo dài đến tận góc tường đại sảnh.
Tất cả mọi người đều lo lắng sợ hãi.
Lưu Quốc Nghiệp và người nhà họ Lưu đều la hét: “Tiểu Phong, cháu mau đi đi!”
“Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt!”
Đúng vậy, chỉ cần Diệp Đông còn ở đây, với thiên phú cao cường của anh, chắc chắn sẽ thành ác mộng của Văn Cửu Đao và Khương Lập Miên, sẽ luôn khiến bọn họ kiêng kị.
Thế mà Diệp Đông cứ như không nghe thấy.
Cũng chưa từng liếc mắt nhìn Văn Cửu Đao một cái.
Anh nhẹ nhàng phủi mấy mảnh vụn bám trên người ông cụ Lưu Phong Hoa, chỉnh trang lại quần áo một chút cho ông cụ.
“Ông ngoại, Tiểu Phong tới muộn, để ông chịu khổ rồi.”
Trong lòng ông cụ Lưu Phong Hoa bỗng thấy vô cùng ấm áp.
“Tiểu Phong, cháu đang đùa với lửa đấy, cháu mà trốn được thì trốn ngay đi…”
Giọng Văn Cửu Đao thâm trầm.
“Diệp Đông, bây giờ cậu chỉ có chạy đằng trời!”
Diệp Đông nhíu mày.
“Ông già, ông phiền thật đấy! Quấy rầy tôi nói chuyện với ông ngoại.”
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh.
Diệp Đông thật sự muốn tìm chết à?
Hai mắt Văn Cửu Đao rét căm.
“Tôi đã thành tông sư được ba mươi năm, lần đầu tiên gặp một người dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Cậu tự tin nói chuyện với tôi như vậy là vì cậu có chiêu thức Bộ Pháp đi!”
“Bản tôn chính là tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ, cậu lợi dụng chiêu thức Bộ Pháp có thể đạt đến tốc độ của tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ.”
“Ồ, đúng rồi, tốc độ của ngươi còn nhanh hơn tốc độ bùng nổ của tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ một chút!”
Văn Cửu Đao gằn từng câu từng chữ nói ra câu này.
Khương Lập Miên là người từng chạm đến ngưỡng tông sư, đã đến Bán Bộ Hóa Cảnh đỉnh phong.
Nghe Văn Cửu Đao đánh giá như vậy, trong lòng ông ta chấn động không thôi.
Theo đánh giá của Văn Cửu Đao, Diệp Đông là tông sư Hóa Cảnh sơ kỳ.
Nhưng lại đạt được tốc độ như tông sư Hóa Cảnh hậu kỳ dựa vào chiêu thức thân pháp này.
Đúng là chuyện khó tin.
Tông sư Hóa Cảnh khó như lên trời.
Mà khoảng cách giữa các bậc trong Hóa Cảnh cũng xa như ốc sên bò lên miệng giếng.
Hóa Cảnh trung kỳ có thể dễ dàng đánh bại Hóa Cảnh sơ kỳ.
Hóa Cảnh hậu kỳ có thể dễ dàng nghiền áp Hóa Cảnh trung kỳ.
Mà tốc độ thân pháp của Diệp Đông lại có thể vượt cấp.
“Thế nên, cậu cho rằng nếu đấu với tôi, cậu vẫn còn chút tự tin đó không? Còn cơ hội sống sót sao?”
Văn Cửu Đao hơi ngừng lại rồi nói.
Nhưng.
Ông ta lại cười khẩy bên môi.
Mang vẻ kiêu ngạo.
Lẫn khinh thường.