Lý Cương thấy Hàn Vạn Lâm bước vào thì lập tức sợ hãi không thôi.
Suy cho cùng điều này đồng nghĩa với việc anh ta không hoàn thành tốt một việc cỏn con do Hàn Vạn Lâm giao cho mình.
Từ đó sẽ khiến Hàn Vạn Lâm có ấn tượng xấu về anh ta.
Hơn nữa, Lý Cương vô cùng xuất sắc trong việc tùy mặt gửi lời.
Anh ta nhìn ra được Hàn Vạn Lâm rất tôn trọng và cung kính Lôi Chấn.
Hơn nữa vừa rồi anh ta đã nghe thấy cách xưng hô của Hàn Vạn Lâm với Lôi Chấn.
Người trước mắt chính là Lôi Chấn - cậu cả cao quý ở Khế Lệ.
Mình đã không hoàn thành tốt chuyện này đã phạm sai lầm lớn.
“Cậu Hàn, tôi… Tôi sai rồi!”
“Tôi không thực hiện tốt chuyện mà cậu đã giao cho tôi.”
Sau khi suy nghĩ nát óc, Lý Cương vẫn quyết định nhận lỗi trước đã.
Hàn Vạn Lâm lập tức đoán sơ sơ chuyện là thế nào.
Trong phòng.
Gương mặt của đám người dì Vương và dì Trương đều tỏ ra hơi lo lắng.
Còn mặt Vương Bảo Quốc lại tỏ vẻ phấn khích và kính nể.
Ông ta cẩn thận bước đến trước cửa.
“Cậu Hàn, chào cậu!”
Vương Bảo Quốc nở nụ cười vô cùng nịnh nọt và kính nể.
Hàn Vạn Lâm có chút ấn tượng về ông ta.
Suy cho cùng Vương Bảo Quốc thường xuyên tham gia vào những bữa tiệc ăn mừng và thường niên của tập đoàn anh ta.
“Ông là quản lý Vương của công ty xây dựng đúng không? Tại sao ông lại có mặt ở đây?”
Hàn Vạn Lâm hỏi.
Vương Bảo Quốc trả lời: “Cậu Hàn, tôi muốn xin lỗi cậu!”
“Thật ra căn phòng này là nơi gia đình tôi tụ họp.”
“Mấy người họ hàng đó của tôi đều là những kẻ tầm thường không hiểu chuyện…”
Sau khi trải qua chuyện lần trước, Hàn Vạn Lâm đã trở nên khiêm tốn và học được nhiều điều hơn.
Anh ta nhướng mày.
“Quản lý Vương, nếu đã là họ hàng của ông thì ông không nên đánh giá họ như thế.”
“Hơn nữa nếu họ hàng của ông đã dùng căn phòng này trước rồi thì chúng ta không thể sử dụng nữa.”
Vương Bảo Quốc không ngờ một cậu cả như Hàn Vạn Lâm lại khiêm tốn như thế.
Ông ta lập tức hùa theo: “Đúng đúng đúng! Cậu Hàn, cậu dạy dỗ rất phải. Cậu thật sự tốt bụng và rộng lượng, đúng là tấm gương tốt cho tôi noi theo.”
Suy cho cùng Hàn Vạn Lâm muốn dùng bữa với Lôi Chấn, vì vậy tất nhiên anh ta không hy vọng lãng phí thời gian vì những chuyện vặt vãnh này.
Họ không bước vào trong phòng xem mọi chuyện thế nào.
Bởi vì trong lòng họ nghĩ nó chẳng liên quan gì đến mình cả.
“Anh Lôi, chúng ta đổi sang căn phòng khác nhé.”
Hàn Vạn Lâm hỏi ý kiến Lôi Chấn.
Lôi Chấn bèn gật đầu rồi đáp: “Được.”
Dứt lời Hàn Vạn Lâm, Lôi Chấn và những cậu cả khác chuẩn bị quay người định đi.
Lý Cương bò dậy từ trên mặt đất, lòng đầy hối hận và căm giận vô vàn.
Anh ta hối hận vì mình đã không làm tốt chuyện hôm nay.
Nếu như mình hoàn thành, nói không chừng sẽ có cơ hội kính một ly rượu với cậu cả cao quý - Lôi Chấn này.
Thế nhưng bây giờ mình không những không tạo ấn tượng tốt cho anh ta mà ngược lại còn khiến anh ta nghĩ mình không có năng lực.
Bóng dáng của Diệp Đông dần hiện lên trong đầu Lý Cương.
“Thằng nhóc, đều do mày phá hỏng chuyện của tao! Hôm nay tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt!”
Thậm chí Lý Cương còn chuẩn bị triệu tập một số tên lưu manh, côn đồ sau đó bao vây tấn công Diệp Đông.
Vương Bảo Quốc cũng hận Diệp Đông thấu xương.
Còn gia đình dì Vương và ông Lâm thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Suy cho cùng ai nấy cũng có địa vị cực cao, đều là những cậu chủ của các gia tộc lớn, toàn là những người mà họ không thể đắc tội nổi.
Có điều hình như họ cũng không định truy cứu…
Đúng lúc này.
Diệp Đông lên tiếng.
“Mấy người khoan đi đã. Hãy sắp xếp sửa chữa cánh cửa cho ông chủ cửa hàng thịt lừa đi!”
Lý Cương và Vương Bảo Quốc nghe anh nói vậy thì thật sự mừng như điên.
Bởi vì Diệp Đông lại tìm đường chết, anh lại chọc giận cậu Lôi và cậu Hàn.
Một khi cậu Lôi và cậu Hàn tức giận, kết cục của Diệp Đông sẽ rất thê thảm.
Mà vừa hay họ có thể bắt lấy cơ hội cố gắng thể hiện, lấy công chuộc tội.
Cả đám Hàn Vạn Lâm và các cậu ấm đi theo sau Lôi Chấn vừa nghe giọng nói vang lên ở trong phòng thì đồng loạt thay đổi sắc mặt, lập tức muốn xông vào.
Còn ông Lâm - ông chủ cửa hàng thịt lừa và gia đình dì Vương cũng biến sắc.
Bọn họ bắt đầu lo lắng nhiều hơn.
Mặt Lưu Hướng Lệ và Vương Kim Kỳ đều tỏ vẻ phấn khích không thèm che giấu.
Lúc này Vương Kim Kỳ đang loạng choạng đứng dậy từ trên mặt đất.
Mặt và mông của anh ta vô cùng đau nhức, mặt tỏ vẽ dữ tợn không thôi.
“Đồ rác rưởi, mày lại cả gan nói chuyện như thế với cậu cả Khế Lệ! Quả thật muốn chết mà!”
“Vì để giữ gìn quyền uy của mấy cậu chủ ở đây, tao sẽ liều mạng với mày!”
Vương Kim Kỳ thẳng tay cầm lấy một chai bia, định nhào về phía Diệp Đông.
Ba của anh ta - Vương Bảo Quốc thấy cảnh này, lòng bỗng kích động, mừng rỡ khôn xiết.
Ông ta thấy con trai của mình phản ứng rất nhanh, biểu hiện rất đúng lúc trước mặt các cậu chủ.
Một khi anh ta biểu hiện đúng chỗ, sau này trở thành đầy tớ cho các cậu ấy nhất định tương lai rộng mở, sáng lạn không kể xiết.
Vương Bảo Quốc lên tiếng ngay: “Kim Kỳ, hai ba con chúng ta cùng xông lên.”
“Thằng nhóc này võ vẽ cũng không tệ, ba con mình cùng nhau!”
Tất nhiên Vương Bảo Quốc cũng muốn Hàn Vạn Lâm biết Vương Kim Kỳ trước mặt là con trai của mình.
Đây mới là phương pháp biểu hiện lòng trung thành của ông ta một cách tốt nhất.
Lúc này Vương Bảo Quốc nhặt một chai bia lên định xông tới.
Thế nhưng.
Khi Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm vừa nghe Diệp Đông nói câu đó, cả hai đều lập tức thay đổi sắc mặt.
Hai người vội vàng chạy vào trong phòng nhanh như một cơn gió.
Lúc cả hai vượt qua Vương Bảo Quốc và đến bên cạnh Vương Kim Kỳ.
Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm đồng loạt ra tay.
Họ tóm lấy tay hai cha con của Vương Bảo Quốc, sau đó bẻ ngoặt lại khiến tay cầm bia của hai người tự đập lên đầu mình.
“Cút đi!”
Hàn Vạn Lâm gần như thét lên vì giận dữ.
Vương Bảo Quốc và Vương Kim Kỳ đều choáng váng vì bị chai bia đập vào đầu.
Lưu Hướng Lệ cũng hơi sững sờ.
Có điều bà ta nhanh chóng bình thường trở lại.
Rõ ràng là hai cậu chủ đây đều muốn tự tay dạy dỗ Diệp Đông.
Tuy rằng vừa rồi Vương Bảo Quốc và Vương Kim Kỳ ra sức vì hai cậu chủ, nhưng vì đã cản trở hai người nên chắc chắn mới khiến hai cậu chủ tức giận.
Chẳng phải tính cách của mấy cậu chủ thường hay thất thường đấy sao?
Mặc kệ thế nào, vừa rồi Vương Bảo Quốc và Vương Kim Kỳ đã biểu hiện vô cùng đúng lúc, rất khá…
Hai ba con Vương Bảo Quốc đã lấy lại tinh thần từ trong cơn ngơ ngác.
Trong lòng họ cũng nghĩ như thế…
Lúc này Lý Cương đã thầm hối hận, vừa rồi mình biểu hiện hơi chậm. Thế nên đã bị hai cha con của Vương Bảo Quốc giành hết danh tiếng…
Ông Lâm dứt khoát nói: “Thưa các cậu chủ, xin các cậu bớt giận!”
“Dù gì cậu ấy vẫn còn trẻ, xin các cậu đừng tính toán với cậu ấy, tôi bằng lòng miễn phí hết tất cả chi phí cho các cậu…”
Ngay cả chồng của dì Vương là Vương Ái Quốc còn nhích đến đằng trước lấy thân mình che chắn trước mặt Diệp Đông.