Trên trực thăng có một ít dụng cụ và linh kiện nhỏ dự phòng.
Ngay sau đó, phi công trực thăng đã lắp con ốc kia vào.
Anh ta khởi động thử, quả nhiên đã chạy ngon lành, không bị trục trặc gì nữa.
Tuy nhiên, anh ta cũng không dám giấu giếm, lập tức báo cho gia chủ nhà họ Vương biết chuyện trực thăng gặp trục trặc.
Đương nhiên trong lòng phi công rất thấp thỏm lo âu.
Anh ta thật sự rất lo mình sẽ bị đuổi, đúng là không nỡ bỏ công việc lương cao này và các mối quan hệ vô hình trung.
Nhưng anh ta cũng biết, nếu như mình giấu giếm thì tội càng nặng hơn.
Chí Phẩm Vương Phủ.
Vương Đức Thuận vẫn luôn đứng chờ trong nhà chính.
Chưa từng ngồi xuống.
Cũng không uống nước.
Cho đến khi nhận được điện thoại của phi công trực thăng.
Vương Đức Thuận nghe xong cũng im lặng thật lâu.
Phi công trực thăng nghe đầu bên kia im lặng, lòng đã rơi xuống đáy vực rồi.
“Xin gia chủ hãy trừng phạt tôi!”
Phi công trực thăng run rẩy nói.
Lúc này, Vương Đức Thuận mới lên tiếng: “Ngài Sở cũng đã nói không phải lỗi của anh, tôi trừng phạt anh làm gì chứ?”
“Ngài Sở bảo anh về, về đây trước đi rồi nói.”
Phi công trực thăng nghe vậy vô cùng mừng rỡ.
“Cảm ơn gia chủ đã rộng lòng tha thứ.”
Sau khi ngắt máy, phi công trực thăng quay về hướng có Diệp Đông cúi người thật sâu.
Anh ta biết sở dĩ mình không sao là nhờ có Diệp Đông.
Suốt dọc đường.
Hộ Liệt rất cung kính.
Mặc dù hiện giờ ông ta đã bị phế một chân, chỉ có thể nhảy bằng chân còn lại, nhưng đối với võ giả nội kình nhất phẩm như ông ta mà nói cũng không phải vấn đề gì, lại còn mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
“Ngài Sở, phía trước chính là căn nhà đơn sơ của tôi.”
Hộ Liệt khiêm tốn nói.
Tuy rằng nói là căn nhà đơn sơ nhưng trên thực tế, chỉ tính mấy căn biệt thự chạy dài cùng với vài tòa nhà cũng đã trị giá mấy chục triệu, hơn nữa tính luôn cả trang trí bên trong, e là không dưới trăm triệu tệ.
Diệp Đông gật đầu.
Tuy nhiên, Diệp Đông cũng chú ý tới người phụ nữ đang đứng trước cửa.
Đúng là Lâm Điềm Điềm.
Diệp Đông khá ngạc nhiên, không biết vì sao Lâm Điềm Điềm tới dinh thự nhà họ Hộ.
Ở trong mắt Hộ Liệt, tuy Lâm Điềm Điềm cũng coi là xinh đẹp, nhưng chung quy cũng chỉ được cái túi da mà thôi.
Đứng trước gia tộc lớn chân chính, chỉ xinh đẹp thôi thật sự không được coi là vốn liếng gì.
Hộ Liệt định đuổi Lâm Điềm Điềm đi.
Nhưng lại chú ý tới Diệp Đông.
‘Hình như ngài Sở quen cô gái này? Hay là cảm thấy hứng thú với cô ta?’
Hộ Liệt lầm bầm xong, lập tức từ bỏ ý định đuổi Lâm Điềm Điềm đi.
Diệp Đông tiếp tục đi tới, Hộ Liệt cũng đi theo.
Đương nhiên Lâm Điềm Điềm cũng nhìn thấy đoàn người bên trong cửa viện.
Đoàn người kia đúng là Hộ Cương, Hộ Kiệt và nhóm quản lý cấp cao nhà họ Hộ.
Khoảnh khắc Lâm Điềm Điềm nhìn thấy đoàn người kia, cả người mềm nhũn, run rẩy, đôi mắt mê mang tỏa sáng.
“Cậu cả Hộ Kiệt thật sự tự ra đón mình!”
“Hơn nữa, những quản lý cấp cao khác của nhà họ Hộ vậy mà cũng theo cùng... Chẳng lẽ chính là để đón tiếp mình ư?”
“Chắc chắn là thế rồi! Vừa nãy người làm nhà họ Hộ đã nói mình sẽ trở thành mợ nhà này. Có nghĩa là sau này mình chính là phu nhân gia chủ của nhà họ Hộ.”
“Cho nên, chắc chắn những quản lý cấp cao kia định gây ấn tượng tốt cho mình trước. Chắc chắn là như vậy!”
Trong đầu Lâm Điềm Điềm hiện lên suy nghĩ đó, trái tim run rẩy không thôi.
Cô ta lập tức sửa sang lại tóc tai, chuẩn bị trạng thái tốt nhất để gặp đám người Hộ Kiệt sắp ra tới.
Cộp! Cộp! Cộp!
Vài tiếng bước chân nặng nề vang lên, làm Lâm Điềm Điềm không khỏi ngoảnh đầu nhìn thoáng qua.
Đúng là Hộ Liệt.
Giây phút Lâm Điềm Điềm quay đầu lại.
Cô ta cũng nhìn thấy Diệp Đông.
“Diệp Đông? Vậy mà lại là cậu!”
Lâm Điềm Điềm cảm thấy rất bất ngờ.
Thậm chí ban đầu còn có chút kiêng dè, nhưng gần như chỉ là lóe lên mà thôi, ngay sau đó trở nên kiêu ngạo hơn nhiều.
Đối với Lâm Điềm Điềm mà nói, hôm nay đã khác xưa rồi đúng không?
Hộ Liệt nghe Lâm Điềm Điềm nói vậy lập tức xác định Diệp Đông và Lâm Điềm Điềm quen biết nhau.
May mà vừa rồi mình không tùy tiện đuổi Lâm Điềm Điềm đi.
Diệp Đông gật đầu, nói: “Phải, là tôi!”
“Cô tới nhà họ Hộ làm gì?”
Quả thật Diệp Đông cảm thấy hơi khó hiểu.
Lâm Điềm Điềm nghe Diệp Đông hỏi vậy, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý.
“Diệp Đông, nói chứ, vẫn là câu nói kia, cảm ơn cậu.”
“Nếu không nhờ cậu e là tôi vẫn chỉ là người làm công cao cấp theo đuôi tên Trần Triết kia thôi.”
“Nhưng giờ tôi đã được cậu cả nhà họ Hộ nhìn trúng, sắp trở thành mợ cả nhà họ Hộ, phu nhân gia chủ tương lai rồi.”
Lúc Lâm Điềm Điềm nói những lời này ẩn chứa sự dè bỉu, hơn nữa ánh mắt tràn ngập khinh thường.
“Diệp Đông, cậu được nhà họ Lôi tôn trọng, có lẽ vì cậu cũng được xem như là một võ giả! Chắc họ định thuê cậu làm võ giả cho gia tộc họ đúng không?”
“Nhưng mà, hẳn là địa vị của nhà họ Lôi kém hơn nhà họ Hộ một chút đấy! Ha ha ha!”
“Cậu nói xem, có phải tôi nên cảm ơn cậu không?”
Lúc Lâm Điềm Điềm nói hai chữ ‘cảm ơn’ còn cố ý nhấn mạnh, rõ ràng ẩn chứa sự oán hận.
Diệp Đông nghe vậy hơi khựng lại, nhìn về phía Hộ Liệt.
“Nhà họ Hộ sắp rước cô ta về làm mợ cả à?”
Hộ Liệt cung kính cúi đầu nói: “Ngài Sở, tôi không biết chuyện này. Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định là từ giờ trở đi, chắc chắn cô ta sẽ không trở thành mợ cả của nhà họ Hộ.”
Lúc này Hộ Liệt đã thầm hiểu, rõ ràng giữa Lâm Điềm Điềm và Diệp Đông từng có gút mắc
Có điều đây là chuyện của tông sư! Ông ta không thể tùy tiện nhúng tay, không khéo sẽ thành ngỗ nghịch với tông sư.
Lâm Điềm Điềm liếc Hộ Liệt, ánh mắt càng khinh miệt hơn.
Cô ta cho rằng cùng lắm Hộ Liệt chỉ là người hầu Diệp Đông dẫn theo mà thôi.
Sao có thể nghĩ tới ông ta chính là gia chủ nhà họ Hộ cơ chứ?
“Tên què quái gở, trông cùng lắm cũng chỉ là thằng đầy tớ của Diệp Đông đúng không?”
“Ở đây có chỗ cho ông xen mồm à?”
Lâm Điềm Điềm chỉ thẳng vào mặt Hộ Liệt nói.
Hộ Liệt nghe Lâm Điềm Điềm nói vậy, không biết phải nói gì.
Trên thực tế, ở trong lòng ông ta nằm mơ cũng muốn trở thành người hầu của Diệp Đông.
Diệp Đông chính là tông sư Hóa Cảnh đấy! Tông sư Hóa Cảnh hơn hai mươi tuổi, tiền đồ vô hạn.
Lâm Điềm Điềm thấy Hộ Liệt không nói gì, càng thêm hất hàm vênh váo, chỉ coi như ông ta đã bị mình dọa sợ.
“Tên què rác rưởi, vậy mà cũng dám nói bừa đánh giá mợ cả nhà họ Hộ!”
“Tuy nhiên, niệm tình ông tàn tật, mợ đây không so đo với ông.”
“Còn có lần sau tôi sẽ kêu người đánh gãy cái chân còn lại của ông.”
Lâm Điềm Điềm trách cứ xong, lạnh lùng nhìn sang Diệp Đông.