“Em không ngại!”
Lý Mỹ Na gần như buột miệng thốt ra.
Chắc chắn sau này bên cạnh Diệp Đông sẽ có rất nhiều phụ nữ.
Hơn nữa còn toàn là những cô gái rất ưu tú.
Cô ấy chỉ hi vọng mình có thể bầu bạn với Diệp Đông sớm hơn một chút! Thế là đủ rồi.
“Vậy, anh có đồng ý để em làm bạn gái của anh không?”
Lúc Lý Mỹ Na nói những lời này, trái tim nhỏ đập thình thịch thấp thỏm không yên, thậm chí hơi thắt lại.
Cô ấy thật sự lo lắng Diệp Đông sẽ từ chối.
Diệp Đông khẽ mỉm cười.
“Bé ngốc, vừa rồi anh hỏi em có để ý không, em còn chưa hiểu ý tứ là gì à?”
Lý Mỹ Na là một nữ Tổng giám đốc xinh đẹp điều hành công ty chục tỷ.
Nhưng giờ đây đứng trước mặt anh cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường sa vào tình yêu mà thôi. Thật sự có chút không ngờ tới.
Cô ấy nghe Diệp Đông nói xong, lập tức mừng rỡ.
Diệp Đông ôm lấy Lý Mỹ Na.
“Mỹ Na, em từng hôn trộm anh, có phải anh nên hôn trả lại không?”
Diệp Đông nở nụ cười xấu xa.
“Sao anh biết… Không, em không có…”
Lý Mỹ Na bối rối, mặt nóng bừng.
Diệp Đông cười chòng ghẹo.
“Quả thật lúc đó anh đang trong trạng thái ngủ say, không hay biết gì. Nhưng anh là võ giả, vẫn có thể phân biệt được mùi trên dấu son môi của em…”
Đúng vậy, Diệp Đông chính là tông sư Hóa Cảnh.
Sao có thể giấu được anh?
Mặt Lý Mỹ Na càng nóng hơn, cô thật sự có cảm giác bị vạch trần.
Có điều, Lý Mỹ Na bĩu môi.
“Hừ, em hôn trộm đấy, thì sao nào…”
Cô ấy vừa mới nói xong thì đã không thốt lên lời.
Bởi vì miệng đã bị chặn lại.
Ánh đèn lay động.
Một khoảng thời gian nồng nàn.
Giằng co đúng một tiếng đồng hồ.
Lý Mỹ Na cũng kiệt sức.
Nhưng đồng thời cô ấy cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.
Cô ấy biết Diệp Đông đã có bạn gái, nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch…
Một người đàn ông ưu tú như thế, sao có thể thiếu phụ nữ xinh đẹp vây quanh!
Nếu anh muốn thì thậm chí ba ngàn giai lệ cũng có.
Nhưng mà…
Diệp Đông lại có thể vì theo đuổi võ đạo cao hơn mà chịu đựng.
Đây là một loại nghị lực phi thường! Sự kiên trì mạnh mẽ! Đàn ông chân chính!
Lý Mỹ Na đi đánh răng sau đó trở lại bên cạnh Diệp Đông.
Hai người thật sự rất mệt mỏi, ôm nhau mơ màng ngủ mất.
Chớp mắt đã tới ngày hôm sau.
Thậm chí hơn tám giờ sáng.
Thật ra giờ này đã hơi muộn rồi.
Trong nhà chính Lý gia, thậm chí nhóm ông cụ Lý Diệu Thần đã xử lý xong công việc gia tộc, sắp xếp cấp dưới duy trì đủ loại việc tiếp quản.
Lý gia có quy định.
Đó chính là tất cả người trong tộc phải cùng dùng bữa sáng.
Nhà tổ Khế Lệ cũng có nhà ăn riêng.
“Thưa ông, gia chủ, nhà ăn đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi!”
Ông quản gia của Lý gia đến nói.
Lý Diệu Thần gật đầu, bảo.
“Ừ, biết rồi. Chúng ta đợi một lúc đi.”
Đương nhiên người bọn họ đang chờ là Diệp Đông.
Diệp Đông là khách quý nhất của bọn họ, tất nhiên phải chờ anh tới rồi mới dùng cơm.
Còn đám người trong tộc đã bị xử phạt như Lý Trạch lúc này cũng đang ở đây.
Dẫu sao bọn họ cũng là người Lý gia, đương nhiên vẫn phải tuân theo quy tắc Lý gia.
Trong lòng bọn họ rất hận Diệp Đông, nếu không có anh thì sẽ không xảy ra những chuyện phía sau…
Cho dù nhà họ Khương nắm giữ sản nghiệp Lý gia, bọn họ vẫn có thể nhận chức quản lý cao cấp…
Bây giờ nghe thấy ngay cả ăn cơm còn phải đợi Diệp Đông, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời đè nén trong lòng.
“Ông, bác, nếu không được nữa thì chúng ta không chờ cậu Diệp và chị Mỹ Na…”
Một cậu trai hơn hai mươi tuổi đứng ra, sau rất nhiều lần muốn nói lại thôi, lúc này mới lên tiếng.
Đó là cháu trai bên nội của Lý Khải và là cháu ngoại của Lý Diệu Thần - Lý Nhiên
Người trong tộc rất kính sợ Diệp Đông, cho nên không gọi thẳng tên mà gọi là cậu Diệp.
Ba của Lý Nhiên, Lý Hải lập tức nóng vội.
“Lý Nhiên, con không biết cậu Diệp đối Lý gia chúng ta là nhân vật thế nào sao?”
“Cậu ấy là ân nhân của Lý gia chúng ta, là người cứu vớt gia tộc khỏi nguy cơ sụp đổ. Con không chờ ân nhân tới dùng bữa được à? Hay là bây giờ con đã đói đến mức nhất định phải ăn?”
Lý Khải răn dạy một trận.
Lý Nhiên nói.
“Không phải, ba à, ý con là…”
Thật ra Lý Diệu Thần, Lý Khải cũng rất khó hiểu.
Đương nhiên bọn họ hiểu tính tình của Lý Nhiên
Tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng làm việc rất vững vàng, hơn nữa giống với ba mình Lý Hải, chắc chắn là người có thể tin tưởng.
Giờ Lý Nhiên nói vậy, rõ ràng không giống như thường ngày.
Lý Diệu Thần xua tay với Lý Hải, nói.
“Lý Hải à, khoan hãy răn dạy Lý Nhiên.”
Sau đó nhìn Lý Nhiên
“Lý Nhiên, cháu muốn nói cái gì?”
Lý Nhiên nói.
“Việc này, cháu đoán có lẽ cậu Diệp và chị Mỹ Na đều khá mệt mỏi cho nên không đến ăn sáng…”
Lý Nhiên nói tương đối mờ mịt.
Ngày hôm qua, trong nhà cũ họ Lý vẫn làm đủ công tác đôn đốc an ninh.
Trong đó có Lý Nhiên tự mình dẫn bảo vệ tiến hành tuần tra mỗi tiếng.
Cậu ta vô tình nghe thấy âm thanh mờ ám của Lý Mỹ Na trong phòng…
Dĩ nhiên Lý Nhiên không khỏi suy nghĩ nhiều, có vài suy đoán.
Lý Diệu Thần và Lý Khải bỗng hiểu ra.
“Lý Nhiên, ý con là…”
Lý Nhiên gật đầu, nói: “Vâng, con cũng đoán thôi… Sau đó, bọn con không tiếp tục tuần tra chỗ sân kia nữa…”
Những người có mặt ở đây ai cũng lõi đời, sao còn không đoán ra.
Nói chứ, một nam một nữ trẻ tuổi ở bên nhau, nếu không cọ ra đốm lửa nào mới có vấn đề đấy.
“Ha ha ha! Vậy chúng ta không cần chờ hai người trẻ tuổi bọn họ nữa.”
“Chúng ta ăn trước thôi.”
Lý Diệu Thần cười sang sảng.
Ở trong lòng ông cụ, thật ra là cháu gái mình trèo cao rồi.
Hơn nữa, thật ra ông cụ cũng biết chắc chắn người ưu tú như Diệp Đông trong tương lai sẽ có không ít phụ nữ.
Nhưng không sao cả.
Mặc dù ông chỉ ở cùng với Diệp Đông một thời gian ngắn, nhưng mắt ông cụ sáng như đuốc, nhìn ra được Diệp Đông thật sự là một người có tình có nghĩa. Cháu gái mình theo Diệp Đông nhất định sẽ không thiệt thòi, bị bạc đãi.
Đương nhiên Lý Khải cũng nghĩ như vậy.
Những người khác trong Lý gia cũng thầm kích động.
“cậu Diệp chính là tông sư Hóa Cảnh, hơn nữa còn có tình có nghĩa.”
“Vậy là Lý gia chúng ta có con rể là cấp tông sư Hóa Cảnh rồi.”
Còn đám người Lý Trạch thì càng thêm khó chịu trong lòng.
Bọn họ là những kẻ bỉ ổi đơn thuần vì lợi ích.
Mặc dù họ vẫn đang chảy dòng máu của Lý gia, là người của gia tộc này.
Nhưng bây giờ lại hận Lý gia tận xương!
Không muốn thấy gia tộc này gặp chuyện tốt.
Thậm chí còn hi vọng được chứng kiến Lý gia bị hủy diệt.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ đành cố nén nỗi thù hận sâu trong đáy lòng.