“Nhớ lấy. Bắt đầu từ bây giờ, anh ấy là thầy của tôi. Các cậu tôn trọng tôi bao nhiêu, thì phải tôn trọng anh ấy bấy nhiêu.”
Khi nói ra câu này, Vạn Lâm vô cùng kiên quyết. Những cậu ấm lớn bé ở đó đều lập tức vâng dạ nghe theo.
Trương Kiệt cũng nhanh chóng thay đổi: “Anh Lâm, anh có tra xem rốt cuộc anh ta sống ở đâu không, cũng tiện cho anh đến thăm anh ta...”
Vạn Lâm xua tay: “Không được. Nếu làm thầy mất hứng, có lẽ anh ấy sẽ nhất quyết không nhận tôi là học trò nữa. Cho nên, tôi chỉ có thể chờ cơ hội. Khi gặp lại anh ấy lần nữa, tôi muốn dùng lòng chân thành của tôi để có thể trở thành học trò của anh ấy.”
Những cậu ấm và người mẫu mạng nghe thấy vậy, tim đều đập loạn xạ hết lên.
Vạn Lâm là đại thiếu gia hàng đầu Giang Bắc, cần gì phải băn khoăn lo ngại chuyện người khác cảm thấy thế nào.
Nhưng bây giờ, anh ta đã thấy băn khoăn.
“Sau này, nếu như chúng ta mà gặp người tên Diệp Đông đó, nhất định phải thông báo ngay cho anh Lâm.”
“Còn phải đối đãi với anh ta thật chu đáo...”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
...
Tòa nhà cao tầng Kinh Đô.
Đây là tòa nhà thương mại tổng hợp ở Khế Lệ, bên trong có đầy đủ các loại hàng hóa cao cấp.
Hơn nữa, bên ngoài tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô còn có một bãi đỗ xe riêng vô cùng rộng lớn.
Đây được coi là một điểm vô cùng hiếm có ở giữa trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này.
Một chiếc xe lao thẳng tới, rồi dừng lại ở ngay lối ra vào của tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô.
Nhân viên đón khách của tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô vừa nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc xe này, cũng lập tức tỏ ra kính cẩn lễ phép.
Bởi đây là xe của ông chủ lớn của bọn họ, cũng chính là Phùng Tác Thành, gia chủ của gia tộc đứng đầu Khế Lệ.
Hai người bảo vệ và tổng giám đốc của tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô là Lương Đức Hải lập tức chạy đến.
Lương Đức Hải vội vàng mở cửa xe, cung kính mời Phùng Tác Thành xuống xe.
“Phùng gia chủ...”
Lương Đức Hải gọi Phùng Tác Thành là gia chủ. Điều đó cũng nghĩa rằng Lương Đức Hải đã được Phùng Tác Thành coi là thân tín của mình.
Chỉ có những người có mối quan hệ xa cách mới gọi anh ta là chủ tịch Phùng.
Có điều, Lương Đức Hải vừa mới định lên tiếng nói thì Phùng Tác Thành lại không thèm để ý mà nhìn về một hướng khác.
Hai người một nam một nữ đang đi về phía bên này. Người đàn ông rất tuấn tú. Người phụ nữ lại rất xinh đẹp. Chính là Diệp Đông và Liên Thục Giai.
Nhưng Lương Đức Hải lại trông thấy nụ cười ôn hòa trên mặt Phùng Tác Thành đã biến mất trong chớp mắt. Thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nhăn nhó. Theo Lương Đức Hải thấy thì Phùng Tác Thành đã nổi giận.
Bình thường vào những lúc Phùng Tác Thành đến đây kiểm tra như thế này, anh ta sẽ không cho phép bất cứ ai vào cửa cùng lúc với mình.
Nên trước đó, tất cả cửa ra vào đã bị bảo vệ chặn lại. Nhưng lần này rõ ràng là đã có chút sơ suất, khiến cho hai người kia tới được đây.
“Lập tức...”
Lương Đức Hải định quát hai bảo vệ đưa Diệp Đông và Liên Thục Giai đi ngay lập tức.
Nhưng ngay sau đó, Phùng Tác Thành đã nhanh chân đi đến nghênh đón Diệp Đông.
Thậm chí anh ta lại còn chạy tới nữa. Khi đi đến trước mặt Diệp Đông, Phùng Tác Thành còn cúi người chào hỏi.
“Cậu Diệp, cậu tới rồi.”
Giọng nói của Phùng Tác Thành vô cùng phấn khích.
Diệp Đông gật đầu, anh không ngờ lại có thể gặp được Phùng Tác Thành ở đây.
“Ừm, đến mua ít đồ...” Diệp Đông nói.
Phùng Tác Thành nghe vậy thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng kích động.
“Cậu Diệp, tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô này là sản nghiệp của tôi, ngài có thể đến đây thì đó thực sự là niềm vinh hạnh của tôi. Đây là thẻ tím, xin ngài hãy nhận lấy. Số tiền giới hạn tiêu được bên trong hàng tháng là một triệu đô… Đương nhiên, giới hạn một triệu thì hơi ít, tôi lập tức bảo người đổi thành năm triệu. Không, mười triệu đô.”
Nói rồi Phùng Tác Thành lấy ra một tấm thẻ màu xanh, dùng hai tay đưa đến trước mặt Diệp Đông.
Khi Lương Đức Hải thấy tấm thẻ thì các cơ thịt trên mặt không ngừng co giật. Ông ta là tổng giám đốc của tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô, là người điều hành sản nghiệp nhà họ Phùng, cũng là thân tín của Phùng Tác Thành.
Đương nhiên biết rõ tấm thẻ tím thẫm đó có ý nghĩa thế nào.
Từ trước đến giờ nhà họ Phùng chỉ mang tặng ra ngoài hai tấm thẻ tím thẫm. Một tấm tặng cho ông cụ Thẩm gia, tấm còn lại chính là tấm thẻ ngay trước mắt anh ta.
Nhưng, tấm đưa cho ông cụ Thẩm gia kia thì mỗi tháng cũng sẽ bị giới hạn trong khoảng một triệu đô.
Còn tấm thẻ đưa cho Diệp Đông lại được đổi mức giới hạn thành mười triệu đô.
Nếu như mỗi tháng tiêu hết chỗ đó, thì một năm sẽ tiêu hết một trăm hai mươi triệu đô.
Cả cái thành phố Khế Lệ này có bao nhiêu phú hào sở hữu tài sản lên tới một trăm hai mươi triệu đô chứ?
Mà Phùng Tác Thành lúc này trông rất cung kính, thậm chí anh ta còn đang vô cùng mong chờ Diệp Đông sẽ nhận lấy nó.
Phùng Tác Thành thầm nghĩ trong lòng, việc anh ta mang thẻ kim cương ra tặng Diệp Đông là một việc vô cùng nên làm.
Diệp Đông cũng có thể nhìn ra lòng thành của Phùng Tác Thành.
“Được, vậy tôi sẽ nhận nó.” Diệp Đông nói.
Phùng Tác Thành nghe thấy Diệp Đông đồng ý nhận nó, thì phấn khởi ra mặt: “Ngài Diệp, để tôi đưa ngài và cô đi dạo bên trong tòa nhà thương mại.”
Diệp Đông xua tay, nói: “Không cần đâu. Anh cũng đi làm việc đi.”
Phùng Tác Thành kính nể như vậy là tốt, nhưng nếu để anh ta theo mình và Liên Thục Giai thì sẽ trở thành bóng đèn mất.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Phùng Tác Thành bỗng đổ chuông.
Là Thẩm Thiết Ứng gọi tới.
“Phùng gia chủ, hôm nay mấy nhà chúng ta cùng nhau tụ họp, sau đó sẽ cùng đến thăm ông cụ Đào gia...”
Gia chủ Thẩm gia đã hẹn với Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành, Vương Thiên Hổ từ trước.
Diệp Đông với thính lực kinh người, đương nhiên có thể nghe thấy.
Phùng Tác Thành định nói lại với Diệp Đông một tiếng, thì Diệp Đông đã xua tay, nói: “Anh đi làm việc của mình đi, đừng để ý đến tôi.”
Nói rồi, Diệp Đông lập tức nắm bàn tay trắng trẻo của Liên Thục Giai, dắt cô vào trong tòa nhà thương mại.
Bằng không, anh mà ở lại đây thêm một lúc, thì có lẽ Phùng Tác Thành cũng đứng ngồi không yên thêm một lúc.
Thấy Diệp Đông và Liên Thục Giai đi vào trong tòa nhà thương mại, Phùng Tác Thành mới nói: “Cậu Diệp và cô đây muốn đi dạo, chắc chắn là không muốn bị người khác làm phiền. Mọi người đừng đi theo. Nhưng, phải nhớ kỹ, nếu như cậu Diệp mà không hài lòng về bất cứ chuyện gì, thì tôi sẽ hỏi ông đấy.”
Lương Đức Hải miệng lưỡi khô khốc, mở miệng lên định nói mấy lần rồi mới thốt được nên lời: "Rõ, gia chủ, tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
Tụ họp cùng Thẩm Thiết Ứng, lại còn đi thăm ông cụ Đào, đó cũng đều là những chuyện vô cùng quan trọng.
Phùng Tác Thành quay người rời đi, nhưng mới chỉ đi được hai bước, anh ta lại quay sang nói: "Nhớ kỹ, bây giờ, ngay, lập tức nâng giới hạn thẻ tím của cậu Diệp lên mười triệu đô."
Sau đó Phùng Tác Thành mới rời đi.
Sau khi tiễn Phùng Tác Thành đi, Lương Đức Hải mới quay trở lại toà Tòa nhà cao tầng Kinh Đô với vẻ mặt đầy hoang mang.
"Chuyển hạn mức trên thẻ tím của cậu Diệp này lên gấp mười lần thẻ của ông cụ Thẩm kia. Chẳng lẽ trong lòng gia chủ, cậu Diệp kia còn quan trọng hơn ông cụ Thẩm gấp mười lần?"
"Vả lại gia chủ còn gọi cậu ta là cậu Diệp, chắc hẳn là rất được coi trọng."
Lương Đức Hải không nhịn được mà lẩm bẩm một mình, cứ như thể chỉ có như vậy thì ông ta mới có thể giải tỏa được nỗi chấn động trong lòng mới có thể bình tĩnh được một chút.
"Mình nhất định phải khiến cho cậu Diệp và cô gái kia mua sắm thật vui vẻ, không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì...
Nhưng mình không thể theo sát họ mãi được, thật sự quá khó. Mình đã tăng cường bồi dưỡng nhân viên, thái độ phục vụ vui vẻ nhiệt tình của nhân viên chắc sẽ không để xảy ra sai sót đâu..."
Lương Đức Hải là người ngoài nhưng lại có thể làm tới chức vụ rất cao trong nhà họ Phùng, trở thành thân tín của bọn họ, từ đó có thể thấy ông ta là người rất kiên định.
Nhưng lúc này Lương Đức Hải lại cảm nhận được một cảm giác bất an mà từ trước đến giờ chưa từng có.