Đám người dì Trương đều ngây dại.
Bọn họ căn bản không ngờ tới Diệp Đông lại dũng mãnh như vậy. Vừa nhấc tay đã đánh gãy chân Mã Đại Hành
Cư dân xung quanh tiểu khu lại bắt đầu tỏ vẻ lo âu. Đương nhiên bọn họ không lo cho Diệp Đông.
Họ lo Diệp Đông đắc tội Mã Đại Hành như vậy, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
Đương nhiên, bây giờ, bọn họ thấy Diệp Đông dũng mãnh như vậy, cũng không dám lên tiếng phản đối.
“Mày nói có sức mạnh không có nghĩ là có hết thảy, còn nói một cú điện thoại của mày có thể ảnh hưởng đến số mạng của tất cả mọi người…”
“Vậy, giờ mày gọi đi!”
Diệp Đông nói mạnh mẽ, hùng hồn.
Trên mặt Mã Đại Hành lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Thật ra, bây giờ điều cậu ta lo nhất là Diệp Đông không cho mình gọi điện thoại.
“Được! Mày để tao gọi, thì tao sẽ cho mày biết, cái gì gọi là tầng lớp xã hội đè ép nhau!”
Mã Đại Hành lập tức bấm điện thoại.
Nghe thấy tiếng điện thoại tút tút. Sắc mặt cư dân xung quanh đều tái đi.
“Đừng mà! Cậu à, đừng để một tên từ nơi khác đến liên lụy đến chúng tôi!”
“Đều do hai nhà họ! Đều do hai nhà đó không biết điều, làm cho cậu ấm này tức giận!”
Thậm chí có người dân đã quỳ trước Mã Đại Hành!
“Im miệng!”
Diệp Đông khẽ nhíu mày.
Những người dân kia nghĩ đến bộ dạng ban nãy Diệp Đông trực tiếp nhấc bổng chiếc xe lên ném, nhất thời cũng không dám lên tiếng nữa.
Mà Mã Đại Hành cũng đã gọi được.
Cuộc điện thoại này, hắn gọi cho cha mình, Mã Quân!
“ Mã Đại Hành, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng gọi, cha đang nói chuyện với hai ông lớn…”
Lúc nói chuyện, Mã Quân mang theo chút hưng phấn.
Vừa hay ông ta có thể ra sức cho một nhánh gia tộc ở Khế Lệ. Hôm nay, ông ta bày một bữa tiệc, hai nhân vật chính trong đó chính là gia chủ Phùng gia – Phùng Kinh Ngô và gia chủ Phong gia – Phong Ngụy Nghiêm!
Một bữa tiệc, có thể mời được hai vị chủ gia tộc ở Khế Lệ đến, thật sự quá hưng phấn! Thậm chí đáng để đem đi khoe!
Mã Đại Hành nói: “Cha, con sắp bị người ta đánh chết rồi! Xe BMW của con cũng bị làm hỏng!”
“Cha mau mang người đến dẹp thằng nhãi đó đi!”
“Con ở tiểu khu cạnh nhà máy cơ khí!”
Mã Quân nghe vậy, vô cùng sốt ruột: “Được, giờ cha qua ngay đây!”
Phùng Kinh Ngô chính là anh em kết nghĩa của Phong Ngụy Nghiêm. Cũng là một trong ba anh em đi trên con đường kinh doanh.
Bản thân Phùng Kinh Ngô cũng đi theo võ đạo, đương nhiên nhĩ lực hơn nghe, cũng nghe được cuộc điện thoại của Mã Quân.
“Mã Quân, con trai ông bị đánh sao?”
Mã Quân vội vàng nói: “Đúng vậy, Phùng gia chủ, Chu gia chủ… Ừm, xin lỗi hai vị, tôi có thể đi trước một lát, xem tình hình thế nào không…”
Phùng Kinh Ngô nhìn Phong Ngụy Nghiêm: “Anh cả, chúng ta đã ăn xong cả rồi. Không phải anh nói muốn giới thiệu cậu Diệp cho em biết sao?”
“Hay chúng ta đi xem tình hình nhà Mã Quân rồi anh dẫn em đi thăm cậu Diệp?”
Thời gian trước đây, Phùng Kinh Ngô đi tỉnh khác, hôm nay trở về, đương nhiên cũng biết Khế Lệ đã thay đổi rất nhiều. P
hong Ngụy Nghiêm là anh em kết nghĩa của anh ta, đương nhiên bằng lòng giới thiệu anh ta với Diệp Đông.
Phong Ngụy Nghiêm gật đầu, nói: “Vậy chúng ta đi thử xem.”
Chung quy lại, Mã Quân này cũng có chút cống hiến cho người anh em Phùng Kinh Ngô của mình, mà anh em mình đã lên tiếng rồi, anh ta không thể không nể mặt được.
“Mã Quân vô cùng cảm tạ hai vị gia chủ!”
Trong lòng Mã Quân đã hưng phấn tới cực điểm, lúc này ông ta kích động, chỉ muốn quỳ xuống trước mặt Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm.
Dù sao, hai người họ cũng đã nể mặt ông ta rất nhiều. Chỉ riêng chuyện ấy thôi, cũng đủ để ông ta khoe mẽ ba năm.
Rất nhanh.
Ba người đi đến tiểu khi cạnh nhà máy cơ khí cũ. Mã Quân một mình lái một chiếc xe.
Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm ngồi chung trên một chiếc xe. Tài xế Vương Niên của Phong Ngụy Nghiêm lái xe.
Trong tiểu khu cạnh nhà máy cơ khí cũ.
Bầu không khí vô cùng vắng lặng.
Dì Trương cẩn thận đi tới bên cạnh Diệp Đông.
“Tiểu Diệp, cháu mau đi đi… Chúng ta thật sự chọc không nổi bọn họ đâu…”
Mặt dì Trương đầy lo âu.
Mã Đại Hành hừ lạnh: “Muốn đi sao! Chậm rồi! Giờ cha tôi sẽ tới ngay!”
“Các người chỉ có thể cảm nhận sâu sắc tầng lớp xã hội đè ép các người thế nào!”
“Đánh gãy một chân của tao, đánh nát một bên mặt tao, tao muốn chúng mày trả gấp đôi!”
Mã Đại Hành cảm nhận đau đớn trên mặt, trên đùi, lửa giận ngập trời.
Diệp Đông lại vô cùng dửng dưng: “Tao cho mày một phút cuối cùng.”
“Nếu trong một phút mà bọn họ chưa tới, tao sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của mày!”
Anh nói rất chắc chắn, không cho phép thương thảo. Đương nhiên Mã Đại Hành cũng sợ.
Hắn không muốn mình mất luôn cái chân còn lại
Nhưng đúng lúc này. Có mấy người đi tới.
Nhìn thấy họ, Mã Đại Hành lập tức kích động.
“Cha! Chaa mau đánh chết thằng nhãi kia đi!”
“Sao cha chỉ mang cha người thôi? Thằng ranh đó rất khỏe!”
“Trên người cha có súng! Cho nó một phát súng đi!”
Mã Đại Hành rêu rao hô lên.
Nghe Mã Đại Hành nói những lời ấy, cư dân xung quanh tập thể và nhà dì Trương đều tái mặt.
Nếu ba của Mã Đại Hành thật sự có súng thì Diệp Đông sẽ lành ít dữ nhiều. Dù sao, khỏe thì có ích gì chứ?
Một viên đạn cũng đủ để lấy mạng rồi. Tất cả bọn họ đều không dám lên tiếng.
Mã Đại Hành cho rằng mình mang Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm đến để trả thù/
“Thằng khốn! Mấy vị này còn tôn quý hơn cha mày gấp trăm lần!”
“Lập tức chào Phong gia chủ và Phùng gia chủ đi!”
“Quỳ xuống chào đi!”
Mã Quân nghiêm khắc trách mắng Mã Đại Hành. Mã Đại Hành nghe Mã Quân nói vậy, cũng có chút sững sờ.
Mình đã bị bẻ gãy một chân rồi, cha còn muốn mình nhịn đau quỳ xuống bái kiến đối phương sao?
Đột nhiên.
Mã Đại Hành lấy lại tinh thần!.
Phong giả chủ và Phùng gia chủ là gia chủ của hai trong số bảy đại gia tộc đứng đầu Khế Lệ.
Phù phù!
Thậm chí Mã Đại Hành kích động đến mức thở dốc.
Dựa vào thân phận của hai người này, lời nói của mình vừa rồi, đích thực là đại bất kính đối với họ. Mình quỳ xuống bái kiến cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn ta run rẩy bò dậy, điều chỉnh tư thế, đi đến quỳ lạy Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô.
Thật ra Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm đều không xem chuyện này ra gì.
Nên sau khi xuống xe, hai người vẫn luôn nói chuyện trời đất. Dù nghe thấy Mã Quân mắng Mã Đại Hành, hai người họ cũng không thèm nhìn cậu ta.
Chuyện này không thể trách Phong Ngụy Nghiêm và Phùng Kinh Ngô kiêu ngạo quá mức được.
Chủ yếu là do giữa bọn họ có chênh lệch quá lớn.
Nếu không phải do Mã Quân vừa vặn cống hiến cho Phùng Kinh Ngô, giúp chút việc cho anh ta, thì ông ta khó mà ngồi ăn cùng bàn với hai người được.
Trong mắt Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm, Mã Quân không tính là một nhân vật.
Càng đừng nói đến con trai ông ta!
Nhưng hòa khí mà bọn họ nên có, vẫn không thể thiếu được. Hơn nữa, nếu bọn họ đã tới đây, đương nhiên cũng sẽ ra mặt.
“Không cần vậy đâu!”
Nói xong, Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm nhẹ nhàng liếc qua Mã Đại Hành.