Triệu Hòa Vũ cảm thấy tư duy của y vẫn không đủ trình độ, quá trẻ tuổi quá non nớt. Y không lĩnh ngộ được vị sư phụ một thân công trạng này rốt cục là đang suy nghĩ cái gì.
“Đây là cái loại sinh hoạt tình thú gì vậy?” Triệu Hòa Vũ hỏi, “Sư phụ, hai người chẳng lẽ là bởi vì sợ tới hạn mua nhà, nên giả vờ ly hôn?”
“Thằng nhóc cậu cả ngày xem tôi là loại người gì hả?” Hoắc Tri Hành không muốn nhiều lời cùng y nói nhảm, trả tiền, đứng dậy đi về nhà.
Triệu Hòa Vũ cũng không đi theo hắn. Tiếp tục ngồi ở đó vừa uống rượu vừa suy nghĩ xem sư phụ cùng sư mẫu y rốt cục là đang chơi cái trò mới mẻ gì?
****
Thật ra, cũng không phải mới mẻ, chính là Hoắc Tri Hành thích Đồng Thu, nhưng hôn nhân của hai người thật sự có vấn đề.
Một năm rưỡi trước xem mắt rồi bắt đầu tìm hiểu, cảm giác về nhau cũng không tệ. Một năm trước kết hôn, lúc đó Đồng Thu cảm thấy tiến độ có hơi nhanh, hơi băn khoăn lo lắng, cho nên Hoắc Tri Hành nói kết hôn một năm nếu cảm thấy không được thì ly hôn vô điều kiện.
Trong một năm qua, Đồng Thu tốt đến mức không thực. Tính chất công việc của Hoắc Tri Hành đặc thù, thời gian đi làm không chính xác, cũng không có ngày nghỉ nào đáng kể, nhưng Đồng Thu vẫn không oán không giận, thậm chí sau khi hai người kết hôn nửa năm, đám người trong đơn vị bọn hắn còn vinh danh anh là “Người nhà cảnh sát tốt nhất”.
Hai người tương kính như tân cử án tề mi*, ai nhìn thấy cũng hâm mộ. Nhưng lại không nghĩ tới, thật ra cách thức ở chung của bọn hắn hết sức kỳ cục.
* Chỉ vợ chồng kính trọng nhau, đối đãi như kháchVợ chồng mà suốt ngày “Cám ơn”, “Vất vả rồi”, “Phiền anh quá” treo ở bên miệng. Ngay cả lúc ân ái cũng cẩn cẩn thận thận đến nỗi không có cái lạc thú gì. Đồng Thu trên giường không nói một lời, chỉ cần anh cau mày một chút, động tác Hoắc Tri Hành lập tức chậm lại, hắn không biết Đồng Thu có khoái cảm hay không, dù sao hắn cũng không có.
Lúc đầu hắn cho rằng Đồng Thu chính là người như thế, nghĩ nghĩ thôi thì cứ như vậy đi, cũng không thể bởi vì trên giường không thoải mái mà cùng người ta ồn ào xích mích, hắn như vậy có vẻ rất cầm thú.
Nhưng mà vào một ngày nào đó, hắn vô tình nghe thấy Đồng Thu nói chuyện điện thoại với bạn, chỉ vài câu ngắn gọn, trực tiếp phá vỡ tam quan của Hoắc Tri Hành.
Đồng Thu nói: “Tôi cảm thấy tôi sướng không được, bà có thể tưởng tượng cái cảm giác vừa mới bắt đầu thoải mái đã bị dội một thùng nước lạnh không? Đặc biệt là, anh ấy vẫn còn rất lớn, tôi lúc đó thật sự rất muốn nắm lấy nhét vào để anh ấy làm chết tôi luôn.”
Hoắc Tri Hành lúc đó còn tưởng là ảo giác, cái người trong nhà cả ngày nho nhã lịch sự, nói chuyện cũng không lớn tiếng ồn ào Đồng Thu vậy mà đang gọi điện cùng người khác phàn nàn oán giận chuyện giường chiếu.
Cái này có hơi kích thích quá mức.
Đúng ra theo lý thuyết, đêm đó Hoắc Tri Hành nên giống như lời anh nói, đè anh trên giường mà dùng sức làm, nhưng Hoắc Tri Hành không có. Thân là chính nhân quân tử, hắn cảm thấy trước tiên nên quan sát thêm một chút nữa.
Từ đó về sau, Hoắc Tri Hành càng nhìn càng cảm thấy Đồng Thu không đúng, người này ở trong nhà, lúc đối diện với hắn thật sự chính là đeo một cái mặt nạ người yêu hoàn mỹ. Hoắc Tri Hành cuối cùng cũng hiểu rõ, hôn nhân của bọn hắn đến cùng là sai ở đâu, chỉ một chữ…… giả.
Hoắc Tri Hành vốn là dự tính lúc nào đó cùng Đồng Thu nói chuyện, hắn phải đem đoạn hôn nhân chạy lệch này kéo về đúng đường. Hắn phải nói cho Đồng Thu, thật ra hắn ở trên giường cũng có thể chơi đùa đổi mới đa dạng đủ kiểu, trên giường dưới giường đều có thể khiến anh sảng khoái đến lên trời xuống đất, thần hồn điên đảo linh hồn xuất khiếu, miễn là anh đồng ý.
Nhưng mà không ngờ tới chính là, chưa kịp nói Đồng Thu đã yêu cầu ly hôn.
Ly hôn cũng được, ly hôn rồi Đồng Thu cũng không cần ở trước mặt hắn giả vờ giả vịt. Bắt đầu từ ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, Hoắc Tri Hành đã quyết định phải đem người tóm trở về, hơn nữa nhất định còn phải là Đồng Thu chân thật nhất.
****
Đồng thu sáng sớm vừa mở mắt, vô thức mà sờ sờ bên cạnh, sau đó lập tức tỉnh táo, bởi vì bên cạnh không có ai.
Cùng Hoắc Tri Hành chung giường chung gối một năm, thời gian hắn đi làm anh đều nhớ rất rõ ràng. Ngày nào ca đêm, ngày nào ca sáng, hôm nào buổi tối đột nhiên có chuyện bị gọi đi, hôm nào có thể đến đơn vị vào buổi chiều mà không cần phải đi từ sáng sớm.
Anh mỗi buổi sáng mắt còn chưa mở sẽ quen thói mà sờ bên cạnh một cái, ở đó có người hay không, ngủ sâu hay nông anh liền đoán được hôm nay là thứ mấy.
Nhưng sáng hôm nay, một cái giường đôi chỉ có mình anh, không hề có dấu vết còn một người khác đã từng ngủ.
Đồng Thu xoay người, nhìn ánh sáng lọt qua khe rèm, vậy mà lại cảm thấy có chút buồn rầu vô cớ.
Thói quen thật đáng sợ, anh phải mau chóng để bản thân quên đi thói quen này mới được.
Rời giường rửa mặt, tiếp theo đến quán bán điểm tâm ăn xong bữa sáng, sau đó nhanh chóng lội bộ đến trường.
Ở gần chỗ làm thật là tốt, không cần phải đi làm thật sớm, cũng không cần bị kẹt xe hành hạ.
Đến cổng trường, học sinh lễ phép chào hỏi anh, Phùng Khải Văn từ phía sau đuổi tới hỏi: “Đồng ca, kiểm tra đầu tuần hôm nay có kết quả rồi phải không?”
“Đúng vậy.” Đồng Thu nói, “Hôm qua điểm toán với vật lý đã có, còn lại mấy môn chiều nay sẽ xong, trước khi tan học bài thi sẽ phát đến tay mấy đứa.”
“Tiết lộ một chút đi!” Phùng Khải Văn thần thần bí bí dán sát vào anh, “Em lần này ổn không? Em cùng ba đánh cược, nếu lần này tổng điểm của em đứng nhất lớp, ông ấy sẽ không can thiệp vào chuyện của em cùng Duyệt Duyệt nữa.”
Đồng Thu cười cười: “Em cũng rất có bản lĩnh.”
“Đó là vì tình yêu, thịt nát xương tan cũng không sờn….!”
“Hai môn đã có điểm không có vấn đề gì, về phần có thể đứng nhất hay không, mấu chốt nằm ở điểm Ngữ văn và Tiếng Anh của em.”
Phùng Khải Văn cụp đầu đi theo Đồng Thu vào lớp, cậu học lệch nghiêm trọng, tim lại tiếp tục treo cao.
Đồng Thu không có đến văn phòng mà là đến thẳng lớp học, giống như tất cả những chủ nhiệm lớp khác, đứng ở cửa lớp lần lượt quan sát lũ ranh con không bớt lo lớp mình một lần.
Phùng Khải Văn chạy tới nói chuyện cùng Hám Duyệt. Đôi tình nhân nhỏ không có bởi vì cuối tuần trước phụ huynh náo loạn ồn ào mà giận dỗi nhau. Đồng Thu đột nhiên nảy sinh hâm mộ với học sinh của mình, trẻ tuổi, không sợ sai, không sợ phạm sai lầm cũng không sợ yêu nhầm người. Đến lúc hơn ba mươi tuổi, lá gan con người càng ngày càng nhỏ, cái gì cũng sợ, rất sợ.
Đồng Thu không yên lòng đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên Tiếng Anh đến cho mọi người bắt đầu đọc bài, anh mới cùng giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh về văn phòng.
Kiểm tra hàng tháng vào đầu tuần hôm nay có kết quả. Các thầy cô đều đang bận rộn chấm thi, Đồng Thu làm việc cho tới trưa, cuối cùng cũng chấm xong điểm Ngữ văn. Kể từ ngày hôm nay, ngoại trừ dạy học, chính là phải phân tích thành tích điểm số của mỗi học sinh. Chỗ nào sai, vì sao sai, ai làm bài thi tốt, ai phát huy thất thường. Chỉ còn có nửa tháng là tới “Trăm ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học”, lúc này cả học sinh lẫn giáo viên đều gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói.
Tiết cuối cùng của buổi chiều, Đồng Thu gọi tất cả các cán sự môn học đến nhận bài thi. Trường anh có thông lệ phát bài thi của toàn bộ các môn học một lượt, giờ tự học buổi tối học sinh sẽ tự sửa chỗ sai, sáng mai giáo viên sẽ giảng bài thi.
Đồng Thu cố tình để ý thành tích của Phùng Khải Văn và Hám Duyệt, Hám Duyệt rất ổn định, lần này tổng điểm xếp hạng tư trong lớp, Phùng Khải Văn tuy không được hạng nhất, nhưng so với lần trước cũng có tiến bộ. Hai học sinh hạng hai cùng hạng tư trong lớp yêu đương, thân là thầy giáo Đồng Thu thật sự chẳng muốn nói thêm lời nào.
Vào lúc này, bọn chúng mà chia tay mới là ảnh hưởng đến thành tích.
Đồng Thu cầm quyển lịch để bàn, nhìn nhìn ngày, định bụng tìm thời gian cùng phụ huynh hai đứa nói chuyện.
Rất nhiều giáo viên chủ nhiệm vào giờ tự học buổi tối liền rời khỏi trường, nhưng Đồng Thu dù có tiết hay không vẫn luôn ở lại. Thỉnh thoảng sẽ đến cửa sau phòng học nhìn lén, phần lớn nguyên nhân là vì cảm thấy chính anh ở đây thì sẽ an tâm hơn, lỡ như học sinh có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng tìm được anh.
Hiện tại lớp 12 có tổng cộng ba tiết tự học buổi tối, tiết cuối cùng 9 giờ 30 mới kết thúc.
Nghỉ giữa giờ tiết thứ hai Đồng Thu dạo qua lớp một vòng, mấy học sinh vừa thấy anh liền xông tới hỏi một đống vấn đề.
Đồng Thu ở đó giải đáp vấn đề cho đến khi bắt đầu tiết tự học thứ ba, mãi đến khi điện thoại trong túi rung lên mới rời khỏi phòng học.
“Ông thế nào rồi….?”
Người gọi đến là Sở Dao, bạn nối khố từ bé của Đồng Thu. Năm đó hai nhà đính ước cho hai đứa nhỏ ngây thơ, không ngờ tới, Đồng Thu trật đường.
“Cái gì thế nào?” Đồng Thu nói, “Quá bận, thi đại học gần ngay trước mắt.”
“Không phải cái này, ai quan tâm tới đám…. nhãi con kia của ông….!” Sở Dao nói, “Ông với người đàn ông của ông, thật sự ly hôn à? Tôi buổi sáng gặp dì, dì còn chưa biết chuyện sao? Tôi cũng không dám nói gì.”
Mẹ Đồng Thu vô cùng thích Hoắc Tri Hành, từ khi hai người kết hôn thật sự đối đãi với Hoắc Tri Hành giống như con trai.
“Không có nói với bà ấy, sợ bà ấy cằn nhằn. Hai bọn tôi đúng là ly hôn.” Đồng Thu nói, “Tôi hôm qua đã chuyển ra ngoài.”
Sở Dao “Ai ôi!!!” một tiếng, “Vậy ông bây giờ đang ở đâu?”
“Bà lại đang có ý tưởng gì đấy?”
“Làm gì có ý tưởng gì, chị em tôi mở quán bar, buổi tối ông đi cùng đi, coi như là chúc mừng ông khôi phục cuộc sống tự do.”
Chuyện này có cái gì để chúc mừng? Ngoại trừ trên giường không sung sướng, những cái khác Hoắc Tri Hành thật sự không hề ức hiếp bắt nạt gì anh.
Đồng Thu thật sự cảm thấy Hoắc Tri Hành người này không tệ, đốt đèn lồng cũng khó tìm được đàn ông tốt. Anh bỏ lỡ thôn làng này, tương lai có thể thật sự không tìm được quán rượu chân chính. Nhưng mà trong thế giới tình cảm, không phải cứ bảo đối phương tốt là có thể sống cả đời.
Anh biết Hoắc Tri Hành rất tốt, nhưng cũng hiểu rời xa nhau mới là lựa chọn chính xác.
“Mấy giờ, ở đâu…?”
“Ông bây giờ đến ngay đi.” Sở Dao nói, “Đám học sinh của ông đều là học bá, cũng không cần ông phải quan tâm.”
Đồng Thu hơi lo lắng, nghĩ nghĩ nói: “Đợi chút nữa đi, 9 giờ rưỡi về rồi liền đến, bà trước tiên cứ gửi địa điểm cho tôi.”
Cúp điện thoại, Đồng Thu lại quay về phòng học nhìn một cái, anh đứng ở cửa sau, từ cửa kính thủy tinh nhìn vào trong, phát hiện Phùng Khải Văn đã chạy đến ngồi cùng Hám Duyệt, hai đứa tụ vào một chỗ giải đề, nhìn vẻ mặt cũng biết là vô cùng nghiêm túc.
Anh không có quản nhiều, nhìn xong lập tức trở về văn phòng. 9 giờ 30 tan học, anh đứng ở cổng trường bắt một chiếc taxi, chạy đến quán bar kia.
Quán bar của chị em Sở Dao mở ở một vị trí rất tốt, nằm trên một con đường dành riêng cho người đi bộ, tới đây đi dạo đều là người trẻ tuổi. Đồng Thu trước kia cũng thích ngâm người ở quán bar đêm, thế nhưng từ khi cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, dường như không còn đến lại mấy chỗ này. Anh cùng với mấy người bạn kia của Sở Dao cũng không thân thiết, trong đó có một người đàn ông là Sở Dao cố ý giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là đàn anh của tôi.” Sở Dao kéo tay Đồng Thu giới thiệu người đàn ông đang ngồi cạnh anh, “Tên là Phương Bách Thành.”
Sở Dao hai năm trước nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đi thi tiến sĩ, không ngờ vậy mà lại qua. Vì vậy vừa làm việc vừa học tiến sĩ, còn quen được một đàn anh nhỏ hơn mình hai tuổi.
“Cũng là gay.” Sở Dao ghé vào tai Đồng Thu nói nhỏ, “Khá được đấy.”
Đồng Thu lập tức hiểu ra ý tứ của cô, bất đắc dĩ cười cười: “Làm gì vậy? Đây là làm mai sao?”
“Ông nhìn đi, lỡ như thật sự vừa mắt, biết đâu đêm nay ông đi cùng người ta.” Sở Dao vỗ vỗ anh cười nói: “Bảo bối, tuy rằng đàn anh tôi không có cảnh phục, điểm đó so ra kém cảnh sát Hoắc nhà ông, nhưng nghe nói gã ở trong giới có rất nhiều người thương nhớ, kỹ thuật chăn gối rất tốt.”
“Sở Dao nữ sĩ, bà thật sự càng ngày càng cởi mở.”
“Cũng coi như tạm được.” Sở Dao nói, “Đều là công ông dạy dỗ tốt.”
Sở Dao cười chạy đi uống rượu, Đồng Thu trong lòng tự nhủ cái mũ lưỡi trai này anh không dám đội.
(Chụp mũ)Bình thường Đồng Thu có chuyện đau xót tức giận gì đều nói với Sở Dao. Cô so với anh hung dữ mạnh mẽ hơn nhiều. Năm đó lần đầu tiên anh xem GV chính là quà sinh nhật Sở Dao tặng.
Một đám người vui chơi ăn uống ồn ào náo loạn, sau đó Phương Bách Thành sáp lại uống rượu cùng Đồng Thu.
Đồng Thu thật ra rất thích kết bạn, dù sao thói đời, nhiều bạn bè đa kiểu sống. Hơn nữa, người ta cũng không nói lời gì quá đáng làm chuyện gì khác người, lớn lên cũng không khiến người khác phiền chán. Bình thường uống rượu nói chuyện phiếm cũng không sao.
Ồn ào như vậy cho đến gần 12 giờ, quán bar đột nhiên bị cảnh sát kiểm tra. Đồng Thu lần đầu tiên gặp phải chuyện này, còn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Nhưng mà, chỉ mấy phút sau anh liền không còn tâm tư hóng chuyện náo nhiệt, bởi vì trong đám người anh nhìn thấy Hoắc Tri Hành.
Hắn mặc một thân cảnh phục, đứng ở giữa đám đông đặc biệt hấp dẫn mắt người, chân dài vai rộng, sống lưng thẳng tắp, đẹp trai đến mức làm anh nhũn cả chân.
Đồng Thu nghe thấy Sở Dao đột nhiên sợ hãi than một tiếng bên tai anh: “Mẹ nó, chồng ông!”