Rời khỏi đại đội hình cảnh, Hoắc Tri Hành cảm thấy rất đau đầu, lúc đi hắn tiện tay cầm theo gói thuốc lá của Hà Hoành Đào, đứng ở ven đường hút thuốc, nghĩ đến thảm trạng của Chu Tiểu Viên lúc chết, trong lòng thấy rất khó chịu.
Ngoài ra, chuyện làm cho hắn phiền lòng hơn không phải là Trâu Khải có thể tìm ra hắn hay không, mà là sợ gã tìm được Đồng Thu.
Hắn đột nhiên nhớ tới lời mẹ Đồng Thu nói vào lần đầu tiên hắn gặp ba mẹ Đồng Thu, bà nói thật ra bà không muốn Đồng Thu có người yêu làm cảnh sát, bà cảm thấy cảnh sát gây thù chuốc oán quá nhiều, người nhà rất dễ gặp nguy hiểm.
Khi đó, Hoắc Tri Hành đã nói rất hùng hồn, bảo đảm với mẹ Đồng Thu nhất định sẽ chăm sóc Đồng Thu thật tốt, tuyệt đối sẽ không để Đồng Thu phải chịu một chút oan ức, nhưng mà hiện tại, hắn không thể không lo lắng.
Trâu Khải không phải loại lương thiện gì, tuy rằng lúc gã bị bắt Hoắc Tri Hành còn chưa quen biết Đồng Thu, nhưng cái này cũng không có nghĩa là chuyện của hắn sẽ không làm liên lụy đến anh.
Hoắc Tri Hành như thế nào cũng được, bị thương bị đánh thậm chí là bị giết hắn đều đã chuẩn bị, đây là giác ngộ từ lúc ban đầu của mỗi một người cảnh sát, nhưng mà, người nhà cảnh sát dù thế nào cũng là vô tội.
Nghĩ như vậy hắn phát ngốc một hồi, mãi cho đến khi ngón tay bị tàn thuốc làm bỏng mới hồi thần, đón xe về nhà.
Dù có thế nào, nhất định phải bảo vệ Đồng Thu thật tốt, một sợi tóc cũng không thể để người khác đụng vào.
Nhiều khi, cái câu “Họa vô đơn chí*” thật sự rất linh nghiệm.
* Họa vô đơn chí: họa đến dồn dập.Chuyện của Trâu Khải đã đủ khiến Hoắc Tri Hành phiền lòng, ai ngờ giữa trưa ngày hôm sau vừa cơm nước xong xuôi lại nghe thấy Triệu Hòa Vũ nói: “Sư phụ, sư mẫu xảy ra chuyện rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Tri Hành chính là Trâu Khải, trong chớp mắt, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Em ở trên mạng nhìn thấy, trường học bên đó có học sinh nhảy lầu tự sát.” Triệu Hòa Vũ đưa di động cho Hoắc Tri Hành, “Em đi hỏi thăm một chút, là học sinh trong lớp sư mẫu.”
Hoắc Tri Hành đọc tin tức trên mạng, trả di động lại cho Triệu Hòa Vũ, lập tức gọi điện cho Đồng Thu, nhưng mãi không có người bắt máy.
“Tôi ra ngoài một chuyến.” Hoắc Tri Hành đứng lên nhấc chân đi ra ngoài, “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Đồng Thu ngồi trong phòng hiệu trưởng, đến bây giờ lỗ tai vẫn còn ong ong, đầu cũng không nghĩ được gì.
Buổi sáng anh đến trường học thì nhận được điện thoại của ba Tiếu Khả Nhiên, nói Tiếu Khả Nhiên không thoải mái, hôm nay muốn xin phép nghỉ.
Học sinh lớp 12 áp lực rất lớn, học sinh vẫn thường xin nghỉ, Đồng Thu cũng không để ý quá nhiều, chỉ dặn dò ba của cô bé, nếu khó chịu thì đừng chần chừ, phải đến bệnh viện.
Ba của Tiếu Khả Nhiên một câu khách sáo cũng không thèm nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Đối với vị phụ huynh này, Đồng Thu cũng đã quen rồi, mỗi lần tới tham gia họp phụ huynh đều là bộ dáng không tình nguyện thiếu kiên nhẫn, thỉnh thỏang còn yêu sách gây phiền phức cho giáo viên. Cũng may, Tiếu Khả Nhiên là đứa trẻ ngoan, là một nữ sinh hướng nội, lớn lên xinh xắn lại hiểu chuyện, thành tích cũng rất tốt, là cán sự môn Ngữ văn của Đồng Thu.
Đồng Thu cứ vậy mà cho nghỉ, lúc đến trường vẫn như thường lệ đi dạy, hai tiết đầu là Ngữ văn, sau khi dạy xong anh vẫn luôn ngồi ở trong lớp đợi giáo viên Toán học tới mới quay về văn phòng.
Đồng Thu về văn phòng liền nhìn thấy trên bàn của mình đặt một phong thư màu lam nhạt, trên phong thư viết “Gửi thầy giáo Đồng”.
Giáo viên ngữ văn lớp bên cạnh nói: “Buổi sáng lúc tôi đến thì thấy trên mặt đất, chắc là nhét vào từ khe cửa.”
Thầy giáo Đồng nói cám ơn với giáo viên kia, cười cười mở thư.
Anh nhận ra chữ viết của tất cả các học sinh trong lớp, mỗi lần mấy đứa nhóc con này nộp bài quên ghi tên, anh quét mắt liền biết là đứa nào. Chữ trên phong thư anh liếc một cái liền nhận ra được, là thư của Tiếu Khả Nhiên hôm nay xin nghỉ.
Năm đầu tiên Đồng Thu đi dạy đã nhận được không ít thư tình của học sinh, nam sinh nữ sinh đều có, chuyện này không mới lạ gì. Tất nhiên, anh cảm thấy Tiếu Khả Nhiên sẽ không viết thư tình cho anh, có thể là trước khi thi áp lực quá lớn, có mấy lời lại ngại ngùng không dám nói trước mặt thầy giáo, cho nên chọn cách viết thư để bày tỏ hết, hy vọng thầy giáo cho cô bé một ít hướng dẫn cùng kiến nghị.
Nhưng mà Đồng Thu chỉ đoán trúng một phần.
Lá thư này đúng là Tiếu Khả Nhiên thổ lộ hết mọi buồn khổ của cô, nhưng mục đích thực sự không phải là hy vọng thầy giáo giúp đỡ, mà là nói cho thầy giáo biết, cô quyết định tự sát.
Lá thư thật dài, Tiếu Khả Nhiên viết về cuộc sống cô đã trải qua trong suốt mười mấy năm qua, từ nhỏ đã bị ba cô đánh đập, mẹ thì chưa bao giờ quan tâm, cũng thường xuyên bạo lực với cô.
Đầu năm ngoái, ba mẹ Tiếu Khả Nhiên ly hôn, ai cũng không muốn nuôi con, kết quả mẹ cô đột nhiên biến mất, cắt đứt mọi liên hệ với bọn họ, cô bé còn chưa trưởng thành, cuối cùng ba của cô không còn cách nào buộc phải nuôi cô.
Mấy tháng trước, ba của Tiếu Khả Nhiên tái hôn, mẹ kế đối xử với cô không tệ, nhưng ba cô vẫn luôn đánh cô, mẹ kế lúc nào cũng ngăn cản nhưng không được.
Đồng Thu đối với tình huống trong nhà Tiếu Khả Nhiên cũng có biết một chút, nhưng trước giờ cũng không biết chuyện ba cô bạo lực gia đình, cuối thư, Tiếu Khả Nhiên viết: Thầy Đồng, em tự nói với chính mình cố gắng chịu đựng một chút, chỉ còn mấy chục ngày là có thể rời khỏi chỗ này, nhưng em kiên trì không được, cũng không muốn kiên trì nữa.
Đồng Thu nhìn chằm chằm vào câu tái bút “Thật xin lỗi” cuối cùng của Tiếu Khả Nhiên, đôi mắt đột nhiên đỏ hồng, ngón tay anh lạnh ngắt, cả người phát run.
Tiếu Khả Nhiên bởi vì muốn tự sát, nên nói “Thật xin lỗi” với Đồng Thu, bởi vì ngoại trừ Đồng Thu, cô không tìm được người nào để tâm sự trước khi chết.
Đồng Thu run rẩy gọi điện cho ba Tiếu Khả Nhiên, ông ta lại nói ông ta đang ở bên ngoài chơi mạt chược.
“Tiếu Khả Nhiên đâu?” Đồng Thu run giọng hỏi: “Con bé ở nhà một mình?”
“Không có.” Ba của Tiếu Khả Nhiên nói: “Nó vừa mới gọi điện cho tôi, nói tôi đến trường học đón nó.”
“Trường học?” Đồng Thu càng nghi ngờ: “Không phải em ấy xin nghỉ sao? Tại sao lại ở trường học?”
Đồng Thu hoàn toàn không nhìn thấy Tiếu Khả Nhiên ở trường, cô bé không có tới lớp.
“Tôi làm sao biết được.” Ba Tiếu Khả Nhiên không hề để ý, “Tôi thấy con bé này chính là giả vờ bị bệnh, ra ngoài chơi rồi.”
Đồng Thu vừa chạy ra bên ngoài vừa rống vào điện thoại: “Con gái của ông có thể xảy ra chuyện rồi!”
Nhưng mà đối phương vẫn cứ cười đùa: “Không sao đâu thầy giáo, con gái lớn rồi, tôi quản cũng quản không được.”
Đồng Thu hoàn toàn tức giận, thấp giọng mắng một câu, cúp điện thoại liền chạy đi báo nguy.
Hiện tại không phải là lúc dạy bảo ông bố tồi tệ kia, việc cấp bách là phải tìm được Tiếu Khả Nhiên.
Nhưng mà, người còn chưa tìm được thì đã xảy ra chuyện.
Tiếu Khả Nhiên từ tầng cao nhất tòa nhà thí nghiệm của trường học nhảy xuống.
Lúc Hoắc Tri Hành đến trường học của Đồng Thu, rất nhiều người đang vây quanh cổng trường. Hắn vẫn còn đang mặc cảnh phục, đi thẳng vào trong trường cũng không bị ngăn cản.
Xe cảnh sát đậu ở chỗ vô cùng bắt mắt, Hoắc Tri Hành vừa chạy đến tòa nhà dạy học, vừa liên tục gọi điện cho Đồng Thu.
Đồng Thu vừa từ phòng hiệu trưởng đi ra, cuối cùng cũng nhìn đến điện thoại. Nãy giờ anh để chế độ im lặng, lúc này mới nhìn thấy cuộc gọi của Hoắc Tri Hành.
“Em sao rồi?”
Đồng Thu bắt máy còn chưa kịp nói chuyện, giọng điệu lo lắng của Hoắc Tri Hành đã khiến mũi anh cay xè.
“Em mới từ phòng hiệu trưởng đi ra.” Đồng Thu cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, “Nhân viên nhà trường sẽ xử lý.”
“Em sao rồi?” Hoắc Tri Hành nói, “Anh là hỏi em, em sao rồi?”
Hắn không quan tâm những thứ khác, chỉ quan tâm Đồng Thu.
Trong mắt Hoắc Tri Hành, Đồng Thu rất yêu thích và thưởng thức chức nghiệp của mình, anh cũng thật lòng yêu thương từng học sinh trong lớp mình, xảy ra chuyện như vậy, Đồng Thu nhất định sẽ tự trách mình trước tiên, sẽ tự hoài nghi bản thân mình trước tiên.
“Em không sao.” Đồng Thu nói, “Đang chuẩn bị về lớp.”
Hai người nói chuyện, Hoắc Tri Hành đã đi vào tòa nhà dạy học.
“Được, anh biết rồi.”
Hoắc Tri Hành cúp điện thoại, chạy thẳng tới lớp của Đồng Thu.
Đồng Thu vừa leo lên tới lầu đã nhìn thấy Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục đứng trong hành lang, anh hoảng hốt, tưởng là mình nhìn nhầm rồi.
Hoắc Tri Hành vừa nhìn thấy Đồng Thu, lập tức đi tới.
“Phụ huynh đã tới.” Đồng Thu nói, “Cảnh sát đang ở đây, bởi vì sự cố xảy ra trong lúc học sinh đang xin nghỉ phép, cho nên không có gì khó xử, trường học không phải chịu trách nhiệm.”
Hoắc Tri Hành nhìn anh, hắn nhìn ra được Đồng Thu bây giờ là đang nỗ lực bảo trì bình tĩnh.
“Đã ăn trưa chưa?” Hoắc Tri Hành không có nói tiếp vấn đề này, mà là hỏi anh đã ăn cơm chưa.
Đồng Thu sững sờ, cười khổ nói: “Không muốn ăn.”
“Tối nay có tiết sao? Anh tan việc sẽ đến tìm em?”
Đồng Thu trầm mặc một lát, gật nhẹ đầu: “Buổi tối cùng em uống rượu nhé.”
Đồng Thu nãy giờ cố gắng chịu đựng, ở trước mặt người khác, có khó chịu hơn nữa, tự trách hơn nữa cũng nhẫn nhịn không đỏ hồng mắt. Nhưng mà lúc này, vừa nhìn thấy Hoắc Tri Hành, không biết làm sao nước mắt lập tức trào ra.
Hoắc Tri Hành đưa tay lau nước mắt cho anh nói: “Em đừng tự trách mình.”
“Nhưng đây đúng là trách nhiệm của em.”
“Một sinh mệnh mất đi, tất cả người thân bên cạnh con bé đều phải có trách nhiệm.” Hoắc Tri Hành bóp mạnh vai Đồng Thu, nói với anh: “Anh biết chuyện này đối với em mà nói là đả kích rất lớn, vậy thì khóc một lúc đi, khóc xong, buổi tối chúng ta về nhà cùng nhau tán gẫu.”
Đồng Thu nhớ lúc còn đi học, thầy của anh đã nói: “Bất kỳ lúc nào, các em cũng phải nhớ rõ mình là ai. Các em là giáo viên nhân dân, dạy học cùng với dạy người. Những đứa trẻ mà các em tiếp xúc đều đang ở thời kỳ hình thành nhân cách, bọn chúng vừa kiên cường vừa yếu ớt, thân là giáo viên, nhất định phải tìm ra được điểm cân bằng, để cho bọn chúng trưởng thành tốt đẹp.”
Cho tới bây giờ, Đồng Thu vẫn luôn cảm thấy anh làm giáo viên làm rất thành công, tối thiểu thì…. cho dù dưới bất kỳ tình huống nào, người khác đánh giá anh đều là khen ngợi.
Thầy giáo Đồng làm việc chăm chỉ có trách nhiệm.
Thầy giáo Đồng có thể hiểu được học sinh.
Thầy giáo Đồng nói chuyện với phụ huynh rất giỏi.
Thầy giáo Đồng đẹp trai còn thích nói đùa.
Đồng Thu cứ ngỡ là anh làm rất tốt rồi, hiện tại mới phát hiện, anh bị khen ngợi che mờ hai mắt, tự mình thổi phồng bản thân, căn bản anh đã không làm tốt chức nghiệp của mình.
Anh đứng ở trên bục giảng, lại cảm thấy mình không xứng với chỗ này.
Phùng Khải Văn im lặng không tiếng động đặt một bịch khăn giấy lên bàn giáo viên, sau đó quay về ngồi vào vị trí của mình. Đồng Thu chăm chú nhìn cái bịch khăn giấy màu xanh lá kia, nhìn vào hình vẽ tràn trề sức sống kia, thậm chí không dám nhìn học sinh của mình.
Hoắc Tri Hành đứng ở cửa phòng học, cánh cửa mỏng bằng gỗ đóng chặt, hắn nhìn qua cửa sổ trong suốt thấy Đồng Thu đang cúi đầu, giống như đang chờ đợi học sinh khiển trách.
Hoắc Tri Hành nhíu mày, thấy Đồng Thu như vậy, hắn cảm giác tim mình đều nặng thêm mấy ký.
Đã hẹn buổi tối gặp nhau, Hoắc Tri Hành không có ở lại trường quá lâu, hắn đứng ngoài cửa nhìn Đồng Thu một lát, sau đó đi ra khỏi trường. Dọc đường về ghé vào siêu thị mua gói thuốc lá, ở bên ngoài hút hết hai điếu mới quay về đồn.
Buổi tối Hoắc Tri Hành tan ca, vốn dĩ là muốn đến trường học đón Đồng Thu, nhưng lúc nãy anh gọi điện tới, nói hôm nay trường học cho nghỉ giờ tự học buổi tối, bảo hắn đến thẳng nhà anh.
Hoắc Tri Hành đã tới dưới lầu nhà Đồng Thu, mua rượu, mua thuốc. Tâm trạng nặng nề đi lên lầu.
Hắn thật ra rất không biết cách an ủi người khác, bình thường có thể chọc cho Đồng Thu lỗ tai đỏ ửng ánh mắt mơ màng, thế nhưng đến lúc nghiêm túc, lại trở nên ăn nói vụng về.
Hắn sẽ không an ủi, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể cùng anh uống rượu, cùng anh tâm sự, cùng anh vượt qua một đêm khó khăn.
Trước khi tan ca, Triệu Hòa Vũ lo lắng hỏi Hoắc Tri Hành: “Sư phụ, sư mẫu không có chuyện gì chứ?”
Hoắc Tri Hành nói: “Yên tâm, có tôi ở cùng em ấy, sẽ không có chuyện gì.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dù sao thì cũng phải có một cơ hội để bọn họ mở lòng với nhau.