Sau khi ngủ với người quen, quan hệ giữa hai người có thể sẽ đi về hai thái cực —- hoặc là nghĩ tới đối phương liền xấu hổ, từ đây cả đời không qua lại với nhau; hoặc là mở ra cánh cửa của thế giới mới, mỗi lần gặp đều sẽ không biết xấu hổ mà hưởng thụ vui sướng của người trưởng thành.
Đồng Thu không biết sau này anh và Hoắc Tri Hành sẽ đi lên con đường nào, nhưng mà hiện tại, anh vô cùng hoài nghi nhân sinh.
Anh cho rằng cao lắm thì là học điểu (trung bình), xác xuất lớn nhất vẫn là học tra, không nghờ tới, ở sau lưng anh đi học phụ đạo, tại trường thi bỗng nhiên bộc lộ tài năng kinh người. Thân là đồng chủ nhiệm của Hoắc Tri Hành, cũng chính là bài thi của Hoắc “Thần bút”, Đồng Thu thân thể sảng khoái lên đến tận Nam Thiên Môn (Cổng trời), còn lôi kéo Ngọc Hoàng Đại Đế nhảy quảng trường. Nhưng đến khi anh trở lại nhân gian, bắt đầu tự hỏi một vấn đề vô cùng nghiêm túc: Là ai đã đem Hoắc Tri Hành – người học cái gì cũng không xong – dạy tốt như vậy? Người này rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu tiền đi học?
Đồng Thu nhìn thoáng qua kẻ đã ra khỏi người anh, đang đứng ở đó dọn dẹp vệ sinh trường thi, nửa ngày mới từ cổ họng phun ra một câu: “Học phí cũng không ít nhỉ?”
Anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Tri Hành, tính toán trước đêm hôm nay, kiểu nào cũng đã tiêu tốn mấy trăm triệu tiền học phí.
Quá lỗ.
Sớm biết Hoắc Tri Hành “thông minh” như vậy, anh đã tự mình đến, dù sao chuyện dạy học sinh này, anh mới là dân chuyên nghiệp.
“Cái gì cơ?” Hoắc Tri Hành không hiểu.
Không hiểu cũng không sao, đại đa số học sinh đều nghe không hiểu giáo viên nói cái gì.
Hoắc Tri Hành ném giấy qua một bên, kéo Đồng Thu lên hỏi, “Có thể đi được không?”
Đồng Thu lúc này cả cơ thể lẫn đầu óc đều vô cùng mệt mỏi, đừng nói là đi, ngay cả nhúc nhích anh cũng không muốn.
Đêm nay Hoắc Tri Hành quá tuyệt vời, anh cần phải có thời gian dư vị*, tiện thể suy ngẫm về bản thân.
* Dư vị: cảm giác còn lại sau khi đã thưởng thức cái gì hoặc đã trải qua việc gì.
“Nhìn dáng vẻ là không được rồi.” Hoắc Tri Hành khom lưng, trực tiếp bế người lên, chính là ôm công chúa trong truyền thuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người ôm người khác như vậy chính là trong hôn lễ của Hoắc Kiều, Đồng Thu lúc ấy còn trốn ở một bên lau mồ hôi cho chồng của Hoắc Kiều, còn nghĩ: May mà Hoắc Kiều dáng người nhỏ bé, nếu như là hai người đàn ông, ôm một cái chắc gãy tay mất.
Kết quả hiện tại, Hoắc Tri Hành cứ thế mà bế anh lên.
Cảnh sát đúng là cảnh sát, thể lực kinh người. Cường hãn là ở chỗ, sau một hồi “Thi cử” không hề tầm thường vẫn còn có sức lực ôm công chúa.
Đồng Thu không nói lời nào vòng tay lên cổ hắn, đầy trong đầu toàn là suy nghĩ đen tối.
Đồng Thu giống như một phế nhân đứng dưới vòi hoa sen, ngón tay cũng không thèm nhúc nhích. Toàn bộ quá trình giống như một đứa trẻ, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, ngoan ngoãn chờ người khác hầu hạ.
“Nhắm mắt.” Hoắc Tri Hành dịu dàng xoa xoa mái tóc đầy bọt xà bông của anh, cúi đầu phát hiện đối phương đang nhìn hắn chằm chằm, “Xà bông bắn vào mắt em bây giờ.”
Đồng Thu nhắm hai mắt lại, kết quả, một nụ hôn đặt lên môi anh.
Quá cơ hội!
Đồng Thu lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh: Hiện tại, cái người tên Hoắc Tri Hành này, thật sự là vị chồng cũ – không hiểu phong tình, ở trên giường đều hận không thể cúi chào trước – của anh sao?
Anh nói với Hoắc Tri Hành: “Vị tiên sinh này, nếu như anh bị bắt cóc, thì hãy chớp mắt mấy cái.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Không phải là đã bị bắt cóc rồi sao? Bị em bắt cóc….”
Đến khi hai người hoàn toàn kết thúc kỳ thi, sạch sẽ nhẹ nhàng sảng khoái quay lại phòng thi ban đầu, thầy giáo Đồng nhíu mày.
Ở giữa có một khoảng thời gian nghỉ giữa giờ, trừ đi hơn mười phút đó, một bài thi bình thường Hoắc Tri Hành làm gần hai tiếng đồng hồ.
Sâu trong ký ức của anh, Hoắc Tri Hành lần nào làm cũng gần như chỉ khoảng nửa tiếng. Lúc nãy anh quy định thời gian làm bài bốn mươi phút, Đồng Thu còn cảm thấy anh quá nghiêm khắc, không nghĩ tới, mới có mấy tháng không kiểm tra, học sinh này không những chỉ đảm bảo về chất lượng mà còn đảm bảo cả về số lượng.
“Được rồi.” Hoắc Tri Hành thay xong ga giường, “Đã giờ này rồi, nhanh chóng đi ngủ thôi, em ngày mai còn phải lên lớp đúng không?”
Trong lòng Đồng Thu có một cỗ hỏa vô danh, không có trả lời hắn, chịu đựng cái mông đau nhức, chui vào ổ chăn.
Hoắc Tri Hành không có chú ý tới cảm xúc nhỏ này của anh, còn tưởng là anh xong việc thì thẹn thùng, hắn tắt đèn rồi leo lên giường. Lúc mò sang kéo người ôm vào lòng mới phát hiện thầy giáo Đồng hình như là không thèm để ý hắn.
“Phỏng vấn một chút.” Hoắc Tri Hành nói, “Kết quả thi, thầy giáo Đồng có hài lòng không?”
Đồng Thu híp mắt nhìn hắn, ở trong lòng mặc niệm (nói thầm): Không nên tức giận, cuộc đời chính là một cuốn phim…
Nhưng mà càng niệm anh lại càng nghẹn, cũng không biết là vì Hoắc Tri Hành đi tìm người khác, hay là bởi vì trận này anh thế mà lại thua dưới tay chồng cũ.
Người ta thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm khoái hoạt, thành tích thi cử đột nhiên tăng mạnh. Anh vẫn còn ở nguyên tại chỗ đi vòng vòng, săn diễm lại chỉ có thể săn được chồng cũ, nói ra ngoài chắc chắn bị cười chết!
Đồng Thu quay đầu hỏi hắn, “Tốn không ít tiền đóng học phí phụ đạo nhỉ?”
“Hả?” Hoắc Tri Hành bị anh hỏi làm cho ngốc luôn.
Đồng Thu dứt khoát xoay người, đối mặt với Hoắc Tri Hành, nói: “Anh trước kia không phải như vậy, sau khi chúng ta ly hôn, anh tìm không ít người để mà luyện tập đúng không?”
Hỏi lời này, Đồng Thu cảm thấy anh giống như chó điên vậy, rõ ràng là anh yêu cầu ly hôn, đã ly hôn thì hai người không còn quan hệ gì, người ta thích ở bên ngoài tìm người phụ đạo thì tìm người phụ đạo, có liên quan gì đến anh đâu?
Nhưng mà Đồng Thu trong lòng khó chịu.
Trong lòng khó chịu, vậy thì phải hỏi một lần, dù sao thì đêm nay anh cũng say rồi.
Hoắc Tri Hành đơ một hồi lâu mới hiểu được anh đây là đang cự nự cái gì, cười to kéo người vào trong ngực, dịu dàng hỏi anh: “Đây là đang ghen sao?”
Đồng Thu bị chữ “Ghen” này đâm trúng tim, không phải chứ, cảnh sát Hoắc vậy mà cũng nhìn ra được.
Ăn dấm của chồng cũ, chuyện này nói ra quá mất mặt.
Đồng Thu không hé răng, xấu hổ chôn mặt ở trong ngực Hoắc Tri Hành, chóp mũi cọ cọ lên da người ta, giống như con mèo nhỏ, len lén làm nũng.
“Không có tìm người khác.” Hoắc Tri Hành trấn an, nhẹ nhàng hôn một cái trên trán anh, “Anh nỡ lòng nào mà đi tìm người khác.”
Lời này nói ra, quá mức ái muội.
Đồng Thu rầu rĩ hỏi: “Vậy kỹ thuật của anh sao lại tốt như vậy?”
Vì để chứng minh cho hiểu lầm của mình không phải chỉ là tin đồn vô căn cứ, thầy giáo Đồng to gan nêu ví dụ chứng thực: “Anh trước kia đều không chịu nổi ba mươi phút, một tháng chỉ làm một lần, mỗi lần đều giống như chuyển động cơ giới, lần nào cũng chưa kịp đợi em có cảm giác thì anh đã xong rồi.”
Đồng Thu nói tiếp: “Kết hôn một năm, chúng ta tổng cộng làm mười một lần, mà mười một lần này, ngay cả tư thế cũng chưa từng đổi, mỗi lần đều là làm theo lệ, đến giờ đi làm, vùi đầu vào công tác, thời gian còn chưa tới anh đã tan tầm. Nói thật, em một chút cũng không cảm nhận được anh có hứng thú với em, lúc làm cũng không cảm thấy anh hưng phấn. Xin lỗi em nói thẳng, lúc đó em còn tưởng chức năng tình dục của anh có vấn đề hoặc là trời sinh tính lãnh đạm. Thậm chí còn nghĩ có nên tìm cơ hội cùng anh tâm sự hay không, có bệnh thì phải chữa.”
Có bệnh thì phải chữa, một câu rất chu đáo, nhưng nghe vào tai Hoắc Tri Hành thật sự là dở khóc dở cười.
“……..” Hoắc Tri Hành vừa cảm thấy đau đầu, vừa cảm thấy Đồng Thu có lẽ thật sự là làm xong thoải mái, đầu óc mơ hồ, kết quả là cái gì cũng chịu nói hết ra. Nhưng mà, mặc dù trước khi ly hôn hắn đã biết Đồng Thu vẫn luôn có ý kiến đối với kỹ thuật giường chiếu của hắn, nhưng không ngờ, ý kiến lại lớn như vậy, thậm chí còn phát triển đến mức cho rằng hắn có bệnh, đương nhiên, càng không nghĩ tới chính là anh nói hắn đối với anh không có hứng thú, “Thầy giáo Đồng, hiểu lầm này cũng quá lớn rồi.”
Đồng Thu từ trong lồng ngực Hoắc Tri Hành ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Không phải là em không thích sao?” Hoắc Tri Hành rất là oan ức.
Đồng Thu dường như nghe thấy bên tai vang lên một tiếng sấm, vô cùng sợ hãi: “Em không thích cái gì?”
“Lúc vừa mới kết hôn, lần đầu tiên của chúng ta.” Hoắc Tri Hành cuối cùng cũng đem tâm sự vẫn luôn giấu ở trong lòng chưa kịp nói thổ lộ một phen: “Khi đó anh thật sự là rất hăng hái, muốn ở trên người thầy giáo Đồng thể hiện oai hùng, nhưng mà em dường như vô cùng sợ hãi, vô cùng kháng cự. Liên tục nói với anh nhẹ một chút, chậm một chút, còn cau mày cắn môi, bộ dáng kia thật sự quá đáng thương. Anh thấy em khó chịu như vậy, làm sao dám không nghĩ tới cảm thụ của em mà làm bậy, sợ em phiền, cho nên vẫn luôn thật cẩn thận.”
Hoắc Tri Hành trong lòng tự nhủ: Bảo bối, anh mẹ nó trong lòng cũng rất khổ…!
Bộ dáng của Đồng Thu đêm hôm đó đến bây giờ Hoắc Tri Hành vẫn còn nhớ rõ, thật giống như hắn là con quái thú mặt xanh nanh vàng, một ngụm là có thể ăn tươi nuốt sống người ta.
Nói thật, rất khó chịu.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Hoắc Tri Hành đã có ấn tượng rất tốt với Đồng Thu, ngoại hình là loại hắn thích, tính cách lại tốt, ở chung với anh rất thoải mái.
Sau khi kết hôn, tuy rằng cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng Hoắc Tri Hành cho rằng Đồng Thu chính là như vậy, ấm áp dịu dàng, giống như một ly nước ấm. Sống cùng người như vậy, trong lòng rất bình yên. Đối mặt với người như vậy, hắn không thể mạnh bạo, hơi kịch liệt một chút hắn liền cảm thấy mình là cầm thú, ngốc nghếch chấp nhận làm thân sĩ*.
* Thân sĩ: quý ông, người hiền lành tốt bụng.
Dĩ nhiên sau đó, hắn phát hiện Đồng Thu căn bản cũng không phải như hắn vẫn nghĩ, cả ngày cứ ở trước mặt hắn diễn kịch, bất ngờ chính là, hắn lại càng thích.
“Sợ, em, phiền…..?” Đồng Thu cảm thấy lại say nữa rồi, nếu không thì đầu óc sao lại giống như muốn nứt ra.
“Sau đó mỗi lần chúng ta làm, em đều giống như không quá tình nguyện, nhìn em như vậy, anh cũng không nỡ ép buộc em, đành phải nhanh chóng kết thúc, em cũng thở phào một hơi.”
Được rồi, Đồng Thu day day huyệt thái dương, nói cả buổi, đều là thiện lương gây họa, người tốt chịu thiệt.
Hoắc Tri Hành nhìn thấy bộ dạng này của anh, không nhịn được cười: “Không nghĩ tới, thì ra em toàn là giả bộ.”
“Cái gì?” Đồng Thu cảm thấy anh lại bị đâm thêm một phát.
“Không có gì.” Hoắc Tri Hành cũng chẳng muốn vạch trần anh, chỉ tự cười một mình, sau đó ôm người ấn vào trong ngực, “Hôm nay cảm thấy thế nào? Thích không?”
Đồng Thu chớp mắt nhìn hắn, trong lòng tự nhủ: Anh là hỏi em có thích làm chuyện đó với anh không hay là hỏi em có thích anh không?
“Cũng được.” Đồng Thu nói, “Dù sao cũng tỉnh rượu rồi.”
Hoắc Tri Hành mang ý cười nhẹ nhàng cắn một ngụm trên mặt Đồng Thu: “Mạnh miệng, em vừa rồi không phải nói như vậy.”
Vừa rồi Đồng Thu tình chi sở trí* nói không lựa lời, đem chồng cũ khen đến mức trên trời có dưới đất không có, thỏa mãn trọn vẹn lòng hư vinh đàn ông của Hoắc Tri Hành.
* Tình chi sở chí: tình cảm lấn át lý trí.
“Vừa rồi em ý thức hỗn loạn.”