Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Nếu Phó Văn Lâm đã nói như vậy, Trần Hùng cũng không tiện hỏi nhiều.

"Vậy được, ông nằm xuống, tôi sẽ châm cứu cho ông!"

Dứt lời, Trần Hùng trực tiếp lấy bộ châm mang theo bên người ra rồi tiêu độc

"Ông Phó, ông cần phải suy nghĩ kỹ, một khi cơ thể ông châm cứu phong bế châm, thời gian còn lại của ông sẽ rút ngắn lại chỉ còn một hai ngày, hơn nữa đến lúc đó ông sẽ ra đi trong đau đớn tột cùng."

"Cậu Trần cậu châm đi, làm phiền cậu rồi."

Đôi mắt trũng sâu của Phó Văn Lâm tràn ngập sự kiên định, nơi khoé miệng là một nụ cười nhàn nhạt.

"Vậy được!"

Nếu Phó Văn Lâm đã quyết ý, Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa.

Sau đó, Trần Hùng dùng bộ châm kia châm cứu phong bế châm cho Phó Văn Lâm.

Phong bế châm cũng không phải loại châm pháp cao thâm gì cho lắm, thực tế rất nhiều thầy thuốc chỉ cần tìm được những huyệt vị này đều có thể châm cứu.

Nhưng có lẽ loại châm pháp này trước kia là một loại châm pháp cấm kỵ, dù sao loại châm pháp này cũng hơi tàn nhẫn. Do đó mặc dù loại châm pháp này vẫn luôn được truyền lại nhưng rất nhiều thầy thuốc không biết cách châm cứu cụ thể như thế nào.

Cả quá trình Trần Hùng tiêu tốn không đến mười năm phút liền châm cứu xong cho Phó Văn Lâm.

Loại châm pháp này rất đặc biệt, mỗi một châm đâm vào huyệt đều sâu tầm hơn một ngón tay mới có thể đạt được hiệu quả. Cho nên bây giờ rất nhiều kim châm trên các huyệt của Phó Văn Lâm chỉ còn lại một đầu ngắn, nhìn qua có chút đáng sợ.

Sau khi châm cứu xong, sắc mặt của Phó Văn Lâm cũng không tốt hơn bao nhiêu nhưng những tiếng rên đầy đau khổ cũng đã giảm đi rất nhiều.

Lúc này ông cũng đã ngủ thiếp đi. Kể từ khi ung thư hoàn toàn phát tác phải vào viện đến nay, đã rất lâu rồi Phó Văn Lâm chưa có giấc ngủ sâu yên ổn như vậy.

Trần Hùng không hiểu tại sao Phó Văn Lâm lại muốn anh châm cứu loại châm pháp này cho ông ta. Ông ta nói mình còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, có lẽ trong giây phút cuối đời của mình ông ấy chỉ muốn có một giấc ngủ yên ổn.

Trần Hùng cũng không gọi ông dậy, anh không muốn quấy rầy ông ấy.

Thế là, Trần Hùng định quay người rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng anh vừa mới đi tới cửa phòng, Phó Văn Lâm đã tỉnh lại.

"Cậu Trần, xin cậu dừng bước."

Trần Hùng hoảng sợ, theo như lý thuyết, sau khi châm cứu xong, người bệnh ít nhất phải ngủ 1-2 tiếng.

Tâm nguyện kia quan trọng tới mức nào mà có thể khiến Phó Văn Lâm tỉnh dậy sớm như vậy.

Trần Hùng dừng lại, quay người đi về phía Phó Văn Lâm, nói: “Ông Phó, ông ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Phó Văn Lâm rõ ràng cảm thấy cơ thể không còn đau đớn như trước, ông cười và lắc đầu nói: “Sau ngày nữa tôi muốn ngủ mãi mãi. Cậu Trần, cậu có thể giúp tôi một chuyện chứ?”

Nói xong, Phó Văn Lâm giãy giụa cố gắng chống người dậy, ông giống như muốn ngồi lên.

Trần Hùng hiểu ý ông, đi tới, đỡ ông ngồi dậy.

Phó Văn Lâm nhổ ống tiêm trên người xuống, ông hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!