Nghe xong, Hoàng Tử Bình không nói câu gì, chỉ là ánh mắt quét nhìn về phía điện thoại cổ, sau đó anh nghiêng người ôm cô lên.
Lam Tuyết Giang không giống mọi khi thì thào nho nhỏ, thậm chí không có đẩy anh ra, vẫn như cũ cúi đầu xuống, lông mi cong cong như hai cánh quạt nhỏ, che giấu cảm xúc chân thật sâu trong đáy mắt.
Không quan tâm đến việc tắm rửa, Hoàng Tử Bình mở cửa liền ném cô lên giường.
Giọng nói anh trầm ổn, anh ghé vào tai cô nhắc nhở: “Tập trung chút!”
Lam Tuyết Giang dường như không nghe thấy, chỉ biết vùi mặt vào gối.
Trong lúc anh dùng răng xé gói giấy nhôm ra, chuyện duy nhất cô làm, chính là luôn nắm chặt điện thoại.
Vào giữa đêm, Lam Tuyết Giang mở mắt ra.
Trong phòng vẫn còn mùi vị thân mật vẫn còn chưa tản ra, cô nhìn Hoàng Tử Bình nằm ngủ ở bên cạnh cô, cô vén chăn ra, cẩn thận từng li từng li dời sang bên kia, cho đến khi chân chạm sàn.
Lam Tuyết Giang không mang giày, cô ngồi co ro trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ.
Trong bóng tối, đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên khiến cô cảm thấy chói mắt.
Cô híp mắt lại để thích ứng với ánh sáng đó, cô lục lại số điện thoại mà buổi tối vừa gọi đến, ngay cả tên cũng không hiển thị, nhưng mười một số này đã khắc sâu trong tim cô.
Anh vẫn không có đổi.....
Chợt kí ức ùa về, con ngõ ngoằn ngoèo, một người đàn ông mặc áo khoác bằng da màu đen hơn cô mười hai tuổi, lúc không cười thì lạnh lùng, nhưng khi cười lên, lại có một sức hấp dẫn khó tả, một tay anh xách va li, một tay sờ vào đầu cô: “Anh Anh, theo anh đi Mỹ đi.”
Đột nhiên đôi mắt của Lam Tuyết Giang chợt đỏ lên, có tầng sương mù mờ nhạt ở đó.
Âm thanh sột soạt vang lên, cô quá tập trung vào cảm xúc của mình nên không nghe thấy, cho đến khi một luồng hơi thở nóng hổi ập tới, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng dáng to lớn của Hoàng Tử Bình cúi người
xuống trước mặt cô.
Mới xoay người lại thì phát hiện cô ấy không có ở
đó.
Lúc đầu tưởng cô đi vệ sinh, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, khi anh ngồi dậy thì mới phát hiện ra cô ấy ngồi co quắp trên ghế tựa như một chú chó nhỏ, ánh sáng phản chiếu từ màn hình điện thoại di động làm cô ấy trông như một bóng ma.
Hoàng Tử Bình hỏi cô, “Gặp ác mộng sao?”
Không có câu trả lời, anh cúi người lại gần, mới phát hiện ra trên mặt cô đều là nước mắt.
“Khóc gì chứ?” Hoàng Tử Bình lập tức nhíu mày lại.
Đây là lần thứ hai cô khóc, có một loại cảm giác phiền muộn từ tận đáy lòng anh lại dâng lên.
Hoàng Tử Bình giơ tay về phía cô, muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng ai biết chưa kịp chạm vào thì cô liền lùi lại rồi tránh đi.
Anh nhíu mày càng sâu, dứt khoát cùng nhau chen vào ghế tựa, sau đó đem cô đè xuống dưới, anh cởi hết nút áo của cô ra một cách ngang ngược, “Khi phụ nữ khóc, làm thêm một lần nữa là chuyện gì cũng sẽ được giải quyết!”
Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần của Lam Tuyết Giang không tốt tí nào.
Chiếc xe Bentley màu đen đã đậu ở dưới lầu từ
sớm, Phan Anh cung kính mở cửa xe, cô đi theo Hoàng Tử Bình ngồi ở phía sau.
Lam Tuyết Giang nhìn cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, cô có chút thẫn thờ, nhưng bây giờ cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì hai ngày nữa bà ngoại cố có một cuộc phẫu thuật.
Ngay cả khi không quay đầu nhìn lại, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt từ phía bên cạnh.
Nhìn đến nỗi ở phía sau đầu cô sắp bị thủng hai cái lỗ to, rốt cuộc Lam Tuyết Giang không chịu nổi nữa, chậm rãi xoay người lại, trực tiếp đụng phải đôi mắt sâu thẳm thẳm của Hoàng Tử Bình.
“Em vẫn còn chưa trả lời tôi, vì sao tối qua em khóc.”
Khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng, Hoàng Tử Bình cũng đã hỏi cô về vấn đề này.
Chỉ là lúc đó cô trốn tránh không trả lời, lấy cớ xuống lầu nấu mì để tránh đi.
Cô bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi không thể tránh đi, Lam Tuyết Giang cũng không hoàn toàn nói dối, “Tôi chỉ lo lắng cho bà ngoại....”
Lông mày cau có của Hoàng Tử Bình hơi giãn ra, “Đã chọn ngày phẫu thuật?”