Đôi mắt của Hoàng Tử Bình khẽ híp lại, với vẻ dò xét sâu xa, dường như đang thăm dò xem lời cô nói là thật hay giả.
Trong lòng của Lam Tuyết Giang không có nói dối, vì vậy cô không hề lo SỢ, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng về phía anh.
Cho đến khi anh rút một điếu thuốc ra, ánh mắt nhìn cô không còn u ám nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dám mở miệng nói, “Anh Hoàng, tôi vẫn luôn ghi nhớ bổn phận của mình, khi anh gọi thì tôi sẽ đến, thân thể của tôi là thuộc về anh, sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ gì với người đàn ông khác. Nhưng cậuVân chỉ là một người bạn cũ của tôi, chỉ có như vậy thôi không hơn không kém!”
Hoàng Tử Bình nhả ra một làn khói thuốc, im lặng mà không nói câu nào cả
Không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên anh nói ra câu, “Em cam đoan cho anh đi!”
“... cam đoan?” Lam Tuyết Giang cảm thấy bối rối.
“Cam đoan là dù đầu em bị úng nước thì cũng sẽ không thích cậu Vân!”
Anh ấy vẫn còn ghi nhớ vụ này....
Bị ánh mắt của anh ấy liếc nhìn, Lam Tuyết Giang mau chóng giơ tay, “Tôi cam đoan!”
“Cho dù đầu tôi có bị úng nước, đầu có bị cửa kẹp thì cũng tuyệt đối không thích anh ta!”
Lam Tuyết Giang quan sát vẻ mặt của anh ấy, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Vậy...được rồi chứ?”
Nếu để cô nói lại lần nữa, cô thật sự hết từ ngữ để nói rồi.
Cũng may Hoàng Tử Bình không có bắt cô tiếp tục nói, mà là nhả ra một làn khói, giơ tay kéo lấy ót cố về phía trước.
Lam Tuyết Giang nhắm mắt lại theo tiềm thức, cảm nhận được đầu lưỡi của anh.
Nụ hôn mãnh mẽ dài như một thế kỉ kết thúc.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoàng Tử Bình nhìn cô rất gần, ánh sáng sâu thẳm trong đôi mắt chợt lóe lên, giống như một lời nguyền rủ: “Hãy nhớ, em là của tôi!”
Dưới ánh mắt khóa chặt kia Lam Tuyết Giang gật đầu trong vô ý thức.
“Nấu cơm đi!” Hoàng Tử Bình buông cô ra. “Vâng...” Cô dịu dàng nói.
Nhìn thấy anh ấy nghênh ngang xoay người rời đi, bộ quần áo tây cao cấp được được đặt may riêng đã làm nổi bật lên dáng người cao ráo của anh, tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng cũng đủ lộ ra sức hấp dẫn trưởng thành của anh.
Nghĩ đến hành động vừa nãy của anh, Lam Tuyết Giang cắn chặt môi.
Đây thật sự là boss lớn hô mưa gọi gió kia sao? Sao nhìn có vẻ giống như một đứa con nít vậy....
Sau khi ăn xong cơm tối, Hoàng Tử Bình ngồi ở ghế sofa hút thuốc, trên tivi vẫn phát sóng tin tức tài chính cũ rích khô khan.
Lam Tuyết Giang thu dọn xong thì liền đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy tay anh vốn đang cầm điếu thuốc lại để trên tay vịn, “Điện thoại của em vẫn luôn đổ chuông”
“Ô!” Cô chạy qua đó.
Qủa nhiên, điện thoại để trong túi đang rung lên.
Sợ sẽ làm phiền đến Hoàng Tử Bình xem tivi, Lam Tuyết Giang cố ý cầm điện thoại di động ra xa rồi mới bắt máy, “Alo?”.
“Anh Anh, là anh.”
Sau lưng của Lam Tuyết Giang như có một dòng điện lướt qua.
Không sai, chỉ có người đó mới gọi cô như vậy....
Cô mở miệng, mới phát hiện ra chính mình không biết từ khi nào hít thở lại trở nên khó khăn như vậy.
Nỗi khát khao chôn chặt dưới đáy lòng, trong khoảnh khắc đó như một dòng nước đang trào ra, mãnh liệt đến nỗi cô không thể kiềm chế được, cô dùng rất nhiều sức để nắm chặt tay mình, mới có thể đối mặt với quá khứ đột ngột đang chợt hiện về.
Thấy cô rất lâu không trả lời câu nào cả, người ở đầu dây bên kia có vẻ rất gấp gáp, “Anh Anh, em có nghe thấy anh nói không?
Đột nhiên Lam Tuyết Giang cúp máy.