Túi thuốc Đông y nặng trĩu nằm trong ngực, trái tim Lam Tuyết Giang như bị gõ nhẹ, đèn đường mờ nhạt rọi vào trong xe, nhìn dáng vẻ cha phần cương nghị kia, đôi mắt âm trầm sâu thẳm như chiếc giếng cổ xưa khiến người ta vô thức chìm sâu vào.
Hoàng Tử Bình mở cửa sổ ra, khói trắng bồng bềnh
trong xe tan đi không ít.
Thật ra thuốc đã được lấy từ buổi trưa, anh hoàn toàn có thể để Phan Anh đem nó cho cô, nhưng sau khi kết thúc công việc của mình, anh vẫn lựa chọn tự mình đưa sang.
Cô cũng có thể coi là xinh đẹp dịu dàng nhưng cũng phải quá xuất sắc. Hơn nữa xã hội này cũng không thiếu mỹ nữ huống chi là những người ở bên cạnh anh, chỉ là không biết vì sao anh lại muốn đến gặp cô.
Nhất là sau khi uống rượu, anh rất muốn hôn cô...
Đôi mắt đen của Hoàng Tử Bình dần nheo lại, ánh nhìn đặt lên cánh môi mềm mại của cô.
Anh cúi người sang, một bàn tay nhỏ liền đặt lên ngực anh.
Lam Tuyết Giang đỏ mặt, ánh mắt hoảng loạn như Con nai nhỏ nhìn về phía Phan Anh đang ngồi ở phía trước.
Hoàng Tử Bình nhíu mày, trực tiếp căn dặn: “Phan Anh, cậu đi mua hộp thuốc lá cho tôi!”
“Vâng, Tổng giám đốc Hoàng!”
Lam Tuyết Giang lúng túng không thôi, anh ta làm vậy có phải quá lộ liễu hay không.
Cửa xe trước vừa đóng, Hoàng Tử Bình đã lập tức tiến tới hôn cô.
Trong hơi thở tràn ngập hương rượu hòa với mùi thuốc lá khiến cho Lam Tuyết Giang bị hôn đến choáng váng, cơ thể căng cứng của cô dần nhũn ra như nước.
Ánh mắt Hoàng Tử Bình thay đổi sau khi buông cô ra.
Một bàn tay phủ lên vuốt ve gương mặt Lam Tuyết Giang, ngón tay cái miết nhẹ môi cô, cảm giác thô ráp khiến cô ngứa ngáy rồi run rẩy nhè nhẹ. Cô lui về phía sau, cái gáy lập tức dán lên lớp kính xe bằng thủy tinh.
Hoàng Tử Bình kéo Lam Tuyết Giang vào trong lòng ngực, chóp mũi ghé đến gần lỗ tai cô.
Tựa như con sói đang hít sâu một hơi, “Vẫn chưa “đi” sao?”
“Vẫn chưa...”
Lúc này Lam Tuyết Giang lập tức hiểu rõ anh đang muốn hỏi cái gì.
Hoàng Tử Bình nghe được đáp án của cô thì nhíu mày, không vui nói: “Không phải em nói chỉ bốn năm ngày sao?”
“Tôi cũng đã nói có thể là sáu bảy ngày...” Lam Tuyết Giang yếu ớt nói.
Hoàng Tử Bình buông cô ra, dời ánh mắt khỏi người cô, “Trở về nhớ uống thuốc Đông y, xuống xe đi”.
“A...” Lam Tuyết Giang phản ứng chậm nửa nhịp.
Hoàng Tử Bình bỗng quay đầu lại, không hề che dấu đôi mắt âm trầm sâu thẳm của mình.
“Nếu em không đi thì tôi không chắc có thể khống chế bản thân mình.”
Lam Tuyết Giang run rẩy hít thở, nhớ đến đến câu nói mà anh đã uy hiếp cô lúc ở toilet nhà họ Lam “Cho
dù phải dính máu thì tôi cũng muốn.” Cô sợ tới mức gấp gáp dùng hai tay hai chân để mở cửa xe, “A!Tôi lập tức xuống xe ngay!”.
Chân vừa chạm mặt đất thì Phan Anh cũng vừa mua thuốc lá về.
Lam Tuyết Giang lúng túng mất một lúc.
Hoàng Tử Bình cũng không phân phó Phan Anh lái xe đi mà lại hạ kính xe xuống, nhìn về phía cô rồi nói, “Tôi nhìn em đi vào”
Lam Tuyết Giang ấp úng gật đầu, ôm túi thuốc Đông Y Xoay người rời đi.
Trễ như vậy lại còn tự làm khổ mình chạy tới đây một chuyến chỉ để đưa thuốc cho cô.
Đi được vài bước, cô vô thức quay đầu lại nhìn.
Xe Bentley màu đen còn đậu ở đó, cửa sổ xe hạ xuống phân nửa, Hoàng Tử Bình vẫn giữ nguyên tư thế, lần nữa châm điếu thuốc trong tay, một cơn gió đêm thổi qua cuốn đi làn khói trắng.
Sương khói lượn lờ, ánh nhìn của cô đụng phải đối mắt âm trầm sâu thẳm kia.