"Thật à?"
"Thật!" Hoàng Tử Bình híp mắt dò xét cô một hồi lâu.
Sau khi xác định được cô không hề nói dối thì sự tức giận giữa hai hàng lông mày của anh giảm đi không ít, thả cằm cô ra, tay phải nhéo trên eo cô và lần xuống dưới: "Còn đau mông nữa không?"
"Hơi hơi." Lam Tuyết Giang gật đầu. "Chân thì sao?" Hoàng Tử Bình lại hỏi.
Lam Tuyết Giang đạp mạnh chân anh một cái dưới bàn ăn, giọng nói hơi oán trách: "Cũng hơi, anh dẫm mạnh quá..."
"Ừ, vậy lần sau nhẹ hơn chút." Hoàng Tử Bình nhếch đuôi lông mày.
"..." Lam Tuyết Giang há miệng, còn có lần sau nữa à?
"Hoàng thị và Lam thị định hợp tác, hôm nay cha em mời tôi tới ăn cơm là vì có chuyện cần nói. Còn Lam Tâm Như tự chạy tới công ty bảo là xe bị hỏng giữa đường rồi nên muốn đi nhờ xe tôi về nhà họ Lam."
HỞ?
Lam Tuyết Giang giật mình nhìn anh, chẳng lẽ là anh đang giải thích với cô à.
Chẳng biết tại sao sự ngột ngạt từ khi bước vào nhà họ Lam đã bị quét sạch, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
"Miệng bị cắn có đau không?"
Lam Tuyết Giang vừa lắc đầu đã ngay lập tức hối hận.
Bởi vì cằm của cô lại bị nhấc lên, nhưng mà lần này rất nhẹ nhàng, bao gồm cả đôi môi mỏng của anh đang hôn lên môi cô.
Hoàng Tử Bình giống như là đang nếm một chén rượu ngon lành, cảm nhận từ cạn đến sâu.
Lam Tuyết Giang vô vọng tê liệt trong lồng ngực anh, yên lặng bị anh nắm lấy một trong hai cái mềm mại.
Phát hiện ý đồ muốn đi xa hơn của anh, cô vội vàng ngăn lại.
"Ngày dâu của em hết chưa?"
Lúc Hoàng Tử Bình nói, hơi nóng giữa răng môi phả vào tai cô khiến tâm tư cô trở nên rối loạn.
Lam Tuyết Giang rũ mắt xuống không dám nhìn anh: "Mới ngày thứ hai thôi..."
"Mới ngày thứ hai?" Hoàng Tử Bình nhíu mày, vẻ mặt buồn bực, chôn mặt vào cổ cô thở dốc và than thở: "Sao tôi có cảm giác như đã hai mươi ngày rồi vậy."
Lam Tuyết Giang im lặng nhìn anh.
Hoàng Tử Bình ngẩng đầu lên, bóp eo của cô lý sự: "Nhìn cái gì? Cẩn thận có máu tôi cũng ăn em đấy!".
"..." Lam Tuyết Giang sợ hãi run lên.
Hoàng Tử Bình lấy một điếu thuốc ra, sự ham muốn dưới đáy mắt dần dần biến mất.
Lam Tuyết Giang nhìn hầu hết nhô lên ngay trước mặt, lúc anh phun khói thuốc ra, ngưng một chút: "Anh
Hoàng, em nhớ anh một việc được không?"
"Nói." Hoàng Tử Bình gảy gảy tàn thuốc.
"Tốt nhất là đừng để người nhà họ Lam biết quan hệ của chúng ta." Lam Tuyết Giang bổ sung thêm: "Nhất là Lâm Tâm Như."
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cuối tuần này bà ngoại sẽ phẫu thuật, cô không muốn bị mấy chuyện ngoài lề làm phân tâm, nếu Lâm Tâm Như biết quan hệ của bọn họ thì chắc chắn sẽ không chịu để yên, ai biết được cô ta sẽ gây ra chuyện gì.
Hoàng Tử Bình nghe thấy vậy thì mi tâm khẽ nhíu lại.
Lam Tuyết Giang thấy anh trầm mặc không nói gì mà cũng không từ chối thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cô đẩy anh ra, cúi đầu chỉnh lại cổ áo bị anh giật ra, đến khi ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, nhìn thấy cả hình ảnh cô be bé phản chiếu trong con người anh.
Sau đó chợt hỏi một câu: "Em thích kiểu như thế nào?".
Lam Tuyết Giang ngẩn ra, không ngờ anh vẫn đang suy nghĩ câu này.