"..." Lam Tuyết Giang nhíu mày.
"Không phải là mắng cô hai câu thôi à!" Môi mỏng của Hoàng Tử Bình gạt kéo sang một bên.
"..." Lam Tuyết Giang hé miệng.
Hoàng Tử Bình thấy cô vẫn luôn không lên tiếng, tay không đâm mạnh xuống trên mặt cô, đâm chọt tới cô nhe răng nhếch miệng mới hài lòng buông tay: "Không tồi, cô là người phụ nữ đầu tiên dám nhăn mặt ở trước mặt tôi đấy!"
"Tôi không có..." Lam Tuyết Giang che mặt lại vì đau.
1
.
Cô nhăn mặt với anh hồi nào vậy...
"Ừ." Hoàng Tử Bình trở mình bổ nhào vào cô: "Vậy đừng lãng phí thời gian.".
Nụ hôn của anh và động tác của anh vội vàng giống nhau, Lam Tuyết Giang không né tránh.
Đợi đến lúc Hoàng Tử Bình muốn hôn xuống dưới, rốt cuộc cô cũng có thể lên tiếng: "Đêm nay... Không làm có được hay không?"
"Không phải nói trên giường muốn cám ơn tôi sao, đùa tôi à?"
Hai tay Hoàng Tử Bình chống ở phía trên cô, hơi thở nóng bỏng rơi xuống trên mũi mắt của cô.
Lam Tuyết Giang dùng tay cố gắng chống đỡ anh, kèm theo cầu xin: "Hôm khác được không?"
Buổi tối hôm nay, cô thật sự là không muốn xảy ra quan hệ với anh...
"Không được!" Hoàng Tử Bình quát khẽ, ngũ quan cúi thấp, lấp kín môi của cô lần nữa, âm thanh ái muội tản ra: "Lúc tôi ôm cô dạy cô bắn súng ở câu lạc bộ thì đã muốn..."
Lam Tuyết Giang từ chối không được, thân thể bị anh đảo lộn giống như bánh nướng.
Sau đó, tiếng giấy nhôm bị hàm răng xé mở. Lam Tuyết Giang chôn mặt thật sâu ở trong cái gối.
Giữa trưa hôm sau, Lam Tuyết Giang nhận được điện thoại của anh lúc đang ở phòng nghỉ ăn thức ăn
-
mang về từ bên ngoài.
"Alo?"
"Xuống lầu."
Mở miệng đã ném hai chữ tới đây, Lam Tuyết Giang cắn đầu đũa không kịp phản ứng.
Thấy cô không có động tĩnh, Hoàng Tử Bình lại nói một câu: "Tôi đang ở dưới lầu công ty"
"... Làm cái gì?" Lam Tuyết Giang còn có chút bối rối.
"Ăn trưa chung với nhau." Hoàng Tử Bình nói thêm lần nữa.
Lam Tuyết Giang cúi đầu mắt nhìn cặp lồng đựng Cơm vừa mở ra, vẫn ngơ ngác :"Thế nhưng là tôi đang ăn rồi..."
Tính nhẫn nại của Hoàng Tử Bình hoàn toàn bị tiêu hao không còn, trầm giọng: "Tôi nói một lần cuối, xuống lầu! Trong vòng năm phút không nhìn thấy cô, tôi sẽ lái xe thẳng tới tòa nhà văn phòng!"
"..." Lam Tuyết Giang bị cúp điện thoại.
Trừng mắt nhìn, sau hai giây, cô giống như nghe thấy quốc ca vào một cái đứng lên, đồng nghiệp ở xung quanh kinh ngạc nhìn chăm chú vẻ mặt tràn đầy lo lắng đi ra bên ngoài.
Chạy không kịp thở ra tòa nhà văn phòng, quả nhiên nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng đậu ở trước lầu.
Hoàng Tử Bình cũng không dài dòng cùng cô, lúc cửa xe đóng lại đã trực tiếp đạp chân ga một cước.
Đã đến nhà hàng, Lam Tuyết Giang cũng không dám
G
có dị nghị, dịu dàng ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, hình như tối hôm qua là trừng phạt cô, Hoàng Tử Bình gần như muốn mạng của cô, trời bên ngoài cũng tảng sáng mới miễn cưỡng buông tay cô ra.
Sau khi ăn hai phần món ăn đơn giản, chiếc Land Rover màu trắng lại rời khỏi.
"Ö?" Lam Tuyết Giang kinh ngạc nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Chỗ dừng lại cũng không phải là tòa văn phòng công ty của cô, trái lại là trước một trung tâm thương mại.
Hoàng Tử Bình đã nhổ ra chìa khóa xe xong, phân phó cô: "Xuống xe với tôi."
Lam Tuyết Giang đành phải tiếp tục đi theo anh, bảo vệ mặc Tây phục ở cửa ra vào kéo cửa ra, cô nghi hoặc đầy người.
Chẳng lẽ lại là tản bộ, có nhã hứng tới vậy sao?
Hoàng Tử Bình thân cao chân dài, đi ở phía trước, nhưng lại không giống như kiểu đang dạo phố, không lên lầu, bước qua mấy quầy hàng mà cũng không có ý định đi vào.
Một đoạn đường bảy chuyển tám rẽ vào, cuối cùng ngừng chân ở trước một cửa hàng.
Lam Tuyết Giang đi vào lướt qua hai bên, đúng là tiệm dao kéo giá cao, trên quầy trưng bày các loại dụng cụ cắt gọt nhập khẩu, phía dưới để nhãn hiệu, ngoại trừ giá cả và công nghệ chế tác cùng với lại lịch, tất cả chúng đều giống như là tác phẩm nghệ thuật.
Lúc quản lý của cửa hàng ra đón tiếp, Hoàng Tử Bình lại trở lại.
Khi Lam Tuyết Giang vẫn còn mang vẻ mặt khó hiểu thì túi vải trên người cô đã bị anh lấy xuống.
"... Anh làm gì vậy?". "Tới khi thấy cô sẽ biết rõ."
Lam Tuyết Giang nhìn anh mở khóa kéo ra tìm bên trong, rất nhanh anh đã lấy thanh mã tấu được khăn tay bao bọc cẩn thận đem ra, có lẽ lúc này phải nói là lưỡi dao mới chuẩn xác.
Nhìn ra được, thái độ của quản lý cửa hàng rất lễ độ cung kính: "Tổng giám đốc Hoàng!"