“Không ăn nữa, trưa nay cháu đã cho ta ăn nhiều đến mức không thể ăn thêm được nữa rồi!” Bà lão vừa cười vừa sờ sờ lên bụng, cầm lấy tay cháu gái rồi nói: “Tuyết Giang, hôm nay đừng quên mua một bó hoa loa
kèn cho mẹ cháu!"
Nghe bà nói, Lam Tuyết Giang chợt thấy nhói đau trong lòng.
Cô cảm thấy rất giận bản thân vì đã vô lễ, suýt nữa quên mất hôm nay là ngày giỗ của mẹ!
"Vâng! Cháu nhất định sẽ đi sau bữa trưa với bà!"
Xe buýt phải mất hai giờ đồng hồ mới đưa Lam Tuyết Giang đến được khu nghĩa trang.
Nghĩa trang này nằm ở một nơi dân cư thưa thớt vùng ngoại ô thành phố, Lam Tuyết Giang phải đi bộ một đoạn đường núi ngắn sau khi xuống xe, cẩn thận bảo vệ bó hoa loa kèn trong vòng tay, loài hoa yêu thích nhất của mẹ trong suốt cuộc đời của bà.
Cũng giống như những nơi khác, nghĩa trang được chia thành ba, sáu hoặc chín cấp. Bởi vì mẹ cô đã khiến LạiVân phải bỏ rơi con trai và liên lụy đến Lam gia. Nên bia mộ của bà bị vùi dập tại một góc u uất nhất nghĩa trang, và tang lễ cũng chỉ được tiến hành một cách vội vang.
Ảnh trên bia mộ là hình ảnh của bà từ khi Lam Tuyết Giang còn rất nhỏ, giờ nhìn kỹ lại càng thấy cô có nhiều nét giống bà.
Mẹ cô đã là một người phụ nữ xinh đẹp từ khi còn rất trẻ, bà là kiểu người càng nhìn càng thấy đẹp và chỉ khiến người ta muốn dừng lại ngắm lâu hơn khi vô tình gặp trên đường. Khi còn nhỏ, Tuyết Giang thường vui vẻ tới mấy ngày liền nếu có ai đó khen cô giống mẹ.
Lam Tuyết Giang đặt đóa hoa xuống và vuốt nhẹ mép bức ảnh, đôi mắt buồn rầu nhìn di ảnh hồi lâu: "Mẹ ơi, con đến để thăm mẹ đây."
"Mẹ, con hứa sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt. Con vẫn ổn..........
Nói đến ba chữ cuối cùng, Lam Tuyết Giang bỗng ôm gối ngồi bệt xuống bên cạnh ngôi mộ.
Dần dần, trong mắt cô hiện lên một màn sương mù ngấn nước, và những giọt nước mắt nóng hổi chực chờ tuôn trào trên đôi má ửng hồng vì lạnh.
Vào ngày này trong năm, Lam Tuyết Giang thường rất buồn, tất cả những kỷ niệm về mẹ trong suốt cuộc đời của cô sẽ ùa về trong tâm trí.Tất nhiên, bao gồm cả ký ức kinh hoàng về cú nhảy thảm thương từ trên đỉnh cao của tòa nhà năm đó...... .
Một cơn gió lạnh thổi qua heo hút, trên mặt cô đã dần khô nước mắt, chỉ còn lại một chút hanh đỏ ngứa ngáy.
Lam Tuyết Giang liền đứng dậy đi chậm rãi xuống núi, tâm trạng cô lúc này không thể thoải mái nổi. Trong thời gian đợi xe buýt, Tuyết Giang mới sực nhớ ra cuộc điện thoại của Hoàng Tử Bình lúc sáng.
Khi cô từ ngoại ô về đến khu nhà của anh ta, đã gần chín giờ tối.
Bước ra khỏi thang máy, trống ngực của Lam Tuyết Giang cứ đập thình thịch đầy lo sợ. Cánh cửa đã mở
1
-
ngay lập tức với nửa lần vặn chìa khóa.
Ánh sáng le lói lọt ra từ bên trong phòng, cô lẻn vào trong và lặng lẽ thay giày. Trong phòng khách, Hoàng Tử Bình đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, không thay quần áo, một bộ đồ được đặt ở ngay bên cạnh anh ta, tay áo sơ mi được kéo lên đến vị trí khuỷu tay, bên cạnh điếu thuốc dang dở còn có một chiếc điều khiển từ xa.
Trên TV lúc này đang chiếu vài tin tức tài chính nhàm chán, Lam Tuyết Giang nín thở bước vào.
Cô đứng ở bên kia bàn cà phê, không biết nên đặt tay hay chân nào lên trước cho an toàn và ít bị để ý nhất.
"Tôi......"
Nghe tiếng động, Hoàng Tử Bình đột nhiên ngẩng đầu lên, hàng lông mi dày và dài không che giấu được sự sắc bén nơi đáy mắt "Tại sao em không nghe điện thoại?! Em đã cố tình tắt máy phải không?!"
"À ...Thì..... do điện thoại của tôi hết pin!" Lam Tuyết Giang hơi cụp mắt xuống với vẻ hối lỗi và cố kiếm một lý do.
"Em đã đi đâu?"
"Không nghe thấy tôi hỏi à?"
Lam Tuyết Giang cố tình đánh trống lảng: "Tôi không đi đâu cả..."