Lam Tuyết Giang không quay đầu lại, câu nói vừa rồi của anh vẫn còn vang trong đầu chưa dứt...
Người phụ nữ của tôi...
12 giờ 30 phút đêm, Lam Tuyết Giang bước ra khỏi quán rượu.
Theo yêu cầu của Hoàng Tử Bình, cô gặp quản lý xin nghỉ việc trước khi rời đi.Vốn tưởng sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ rằng quản lý đồng ý ngay, lương bổng hay thù lao cũng không cố ý trừ của cô.
Chỉ là có một vài nữ đồng nghiệp chua ngoa nói rằng cô đã trèo cành cao.
Lam Tuyết Giang không phản bác.Ai bảo cô chính là đang làm như vậy.
Khi đi đến bên đường, Lam Tuyết Giang phát hiện chiếc Land Rover màu trắng vẫn còn ở đó. Hoàng Tử Bình từ bên trong mở cửa ra: "Vào đi!"
Lam Tuyết Giang mở to mắt. Không ngờ anh vẫn ở đó. Căn phòng anh vừa ngồi đã đổi khách khá lâu rồi.
Khi chiếc Land Rover lăn bánh xuyên qua màn đêm, ngón tay Lam Tuyết Giang ngày càng lạnh hơn, nhịp tim của cô cũng theo đó mà càng phi nước đại.
Những gì có thể xảy ra tiếp theo khiến cô cảm thấy rất bối rối, nói thật là cơ thể cô không thể chịu đựng được, và cô vẫn còn hơi đau ở chân khi đi lại.
Khi Lam Tuyết Giang vẫn còn căng thẳng và lo lắng, chiếc Land Rover đã dừng lại.
Đèn đường mờ ảo tràn vào xe, nhưng chung quanh không phải nhà cao tầng, mà là khu dân cư cũ kỹ quen thuộc hàng ngày cô vẫn ở..
Lam Tuyết Giang sửng sốt.
Cô khó hiểu quay đầu lại. Đột nhiên đôi môi đã bị anh ta lấp kín. Sau một nụ hôn sâu kéo dài, Hoàng Tử Bình dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng cố, trong đêm khuya thanh âm càng trầm: "Đêm nay ngủ ngon."
Hoàng Tử Bình nói xong liền ngồi thẳng thân lên.
Lam Tuyết Giang vẫn ngơ ngác nhìn anh như vừa rồi, hơi thở của anh ta vẫn còn trên môi cô.
Cô đã nghĩ rằng...
Hoàng Tử Bình nhìn cô chằm chằm: "Không muốn xuống xe?"
Vẻ thờ ơ thường ngày giữa lông mày và mắt anh ta vẫn không thay đổi, nhưng Lam Tuyết Giang lại bị anh làm cho đỏ mặt.
“Không!” Cô lắc đầu lia lịa.
Tháo dây an toàn, bật dậy trên ghế ngồi, trước khi đóng cửa, Lam Tuyết Giang cúi người nhìn anh nói: "Anh Hoàng, tôi... tôi lên lầu trước.Anh chạy chậm chậm... ngủ ngon!" .
Hai chữ cuối cùng hơi do dự, ngập ngừng. Nói xong Lam Tuyết Giang chạy vào hành lang.
Cô không lên lầu ngay mà nấp sau cánh cửa của ngôi nhà.
Mãi cho đến khi chiếc Land Rover màu trắng khởi động lại động cơ, cô mới từ từ lộ đầu.
Đèn hậu nhấp nháy trong đêm. Một điều gì là lạ lướt qua trái tim cô.
111
Chiều hôm sau, sau cuộc họp của công ty, trưởng bộ phận đã gọi cô lại và cho biết có trường hợp muốn trao đổi với công ty trong một vụ hợp tác nên nhờ cô đi cùng phụ giúp trong cuộc họp quan trọng ấy.
Lam Tuyết Giang tự nhiên không dám lơ là, nửa giờ
sau liền đi theo quản lý rời khỏi công ty.
Xe taxi đậu ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đập vào mắt cô là tòa nhà cao ngất ngưởng, vô cùng ấn tượng.
Khi Lam Tuyết Giang nhìn thấy dòng chữ "Hoàng Tử Bình" nổi lên bắt mắt, liền hiểu tại sao quản lý lại đưa cô đến đây, chắc là vì bữa ăn vừa rồi nghĩ giữa cô và Hoàng Tử Bình có chuyện.
Sau nửa giờ chờ ở phòng họp, bóng dáng cao lớn của Hoàng Tử Bình mới xuất hiện, theo sau là trợ lý Phan Anh.
Nhìn thấy cô, dường như có một tia kinh ngạc lướt qua trong mắt anh ta, nhưng rất ngắn.
Vẫn là một bộ đồ thủ công màu đen cao cổ, với vai hẹp và thắt cà vạt tỉ mỉ, thể hiện sự tinh tế và sạch sẽ từ đầu đến chân. Lúc này trong phòng họp, trông anh ta càng nghiêm trang, lạnh lùng và quyết đoán.
Sau khi Hoàng Tử Bình ngồi xuống, Phan Anh bên cạnh liền giao tài liệu. .
"Lấy làm tiếc, tôi tới muộn.".
Hắn nhàn nhạt nói xong liền bắt đầu công việc. Ánh mắt rơi trên mặt cô liền rời đi ngay lập tức.