Lam Tuyết Giang run môi và thận trọng nghẹn ngào: "Tôi rất sợ ..."
Hoàng Tử Bình đột nhiên nghĩ đến màu đỏ trên khăn trải giường.
Cô ấy vẫn còn trẻ .
Nghĩ đến đây, dục vọng cồn cào trong lòng Hoàng Tử Bình ít nhiều dịu xuống. Đôi mắt đen nhuốm màu dục vọng vẫn lạnh lùng, nhưng có một sự dịu dàng không dễ phát hiện, dù chỉ là trong vài động tác.
Lam Tuyết Giang không nhớ rõ rốt cuộc mình bị mang lên phòng ngủ trên lầu như thế nào. Bây giờ trong màn sương mờ mịt, anh ta đang ngồi ở bên giường châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá nhanh chóng lan tràn.
Người ta nói rằng đàn ông thường sẽ hút thuốc sau những chuyện như vậy.
Tay chân yếu ớt không nhấc lên được, vừa định nhắm mắt ngủ thiếp đi thì thấy Hoàng Tử Bình dập tắt khói trong gạt tàn, mở chăn bông đắp lại cho cô.
Lam Tuyết Giang muốn nói không, nhưng lại bị bịt miệng.
Ngày hôm sau, khi Lam Tuyết Giang mở mắt. Nếu kí ức về đêm hôm đó rời rạc, thì mọi hình ảnh
đêm qua đều được lưu giữ trong tâm trí cô với độ nét cao.
Thứ đánh thức cô là tiếng nước chảy trong phòng tắm. Lúc này tiếng nước ngừng lại, cánh cửa được mở ra, dáng người rắn chắc mang theo một màn sương mỏng bước vào tầm mắt của cô.
Mặc dù cảnh này không còn xa lạ với Lam Tuyết Giang nhưng cô vẫn xấu hổ quay mặt đi.
Hoàng Tử Bình vẫn đi chân trần, trên sàn để lại một vết mờ.
Anh ta ném chiếc khăn tắm trên tay về phía cô: "Dậy chưa? Đi tắm!"
“Ừm” Lam Tuyết Giang phát ra một tiếng động bị bóp nghẹt bởi tấm chăn bông.
Sau vài giây chờ đợi, cô thấy anh vẫn ngồi ở cuối giường mà không có ý định rời đi.
“Còn nhìn cái gì?” Hoàng Tử Bình cũng tiếp nhận cái liếc mắt của cô, liền dọa dẫm một phen: “Muốn tôi cùng cô đi tắm rửa lại sao?
“Không... không?” Lam Tuyết Giang hoảng sợ lắc đầu.
Cô nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình, sợ rằng giây sau anh sẽ đến và kéo cô vào phòng tắm.
Sau khi nghiến răng nghiến lợi, cô phải dùng cả hai tay trái phải nắm lấy hai bên khăn bông, cố gắng bao kín quanh mình, đảm bảo rằng chiếc khăn không có khả năng bị tuột ra, trước khi bước vào phòng tắm với đội dép rộng lạch bà lạch bạch.
Hoàng Tử Bình lạnh lùng nhìn cô, hừ mũi một tiếng.
Cơ thể của cô ta có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy hay chạm vào
Lại nhìn sang Lam Tuyết Giang, thấy cô quấn lấy chiếc khăn như một con chim cánh cụt, thận trọng đi qua anh như đi qua một con sói và đóng chặt cửa phòng tắm ngay sau khi bước vào.
Khi Hoàng Tử Bình định thu hồi tầm mắt, cửa phòng tắm lại mở ra.
“Ôi!” Lam Tuyết Giang xấu hổ đỏ mặt, rón rén đi ra, xấu hổ nói:“Quên lấy quần áo...”
Cô ôm quả bóng quần áo mà anh đã mang lên ghế tựa đêm qua trong tay, đầu gần như cúi xuống không thể thấp hơn được nữa, và vội vã đi vào phòng tắm còn nhanh hơn lúc trước.
Ngoài cánh cửa, sau lớp kính mờ, tiếng cười trầm đục của Hoàng Tử Bình truyền đến.
Lam Tuyết Giang nghe tiếng cười của anh ta mà sản cả da gà.
Khi từ phòng tắm đi ra, cô còn cố ý dọn dẹp thật ngăn nắp, để nguyên mọi thứ, như thể cô chưa từng sử dụng.
Lúc này, cô là người duy nhất còn lại trong phòng. Lam Tuyết Giang liếc nhìn đống lộn xộn trên sàn và hít một hơi thật sâu.
Đi xuống lầu liền nhìn thấy Hoàng Tử Bình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Anh ta đã thay quần áo khi cô còn đang tắm. Bây giờ chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phía trên, quần tây màu đen có đường trơn bên dưới, phủ lên đôi chân dài, và một chiếc tất nhỏ màu đen lộ ra ở dưới ống quần.
Lam Tuyết Giang nhẹ nhàng bước tới, lúng túng nói: "Anh Hoàng..."
Hoàng Tử Bình hướng mắt từ trên tờ báo nhìn lên, đặt ly cà phê trên tay xuống.
"Bệnh viện..."
"Tôi đã gọi rồi."