Khi Lam Thiên Hàn chở cô ra khỏi nhà họ Lam, cô ngồi xổm bên đường như một con chó hoang. Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ bóng dáng bà ngoại loạng choạng trên đôi nạng vừa khóc vừa đón lấy cô ôm vào lòng. Nếu không có bà ngoại chắc cô đã chết đói trên đường ngày đó.
“Bà, bà đừng nói như thế!” Lam Tuyết Giang không muốn thêm sầu muộn cho bà nên gắng gượng cười nói liến thoắng:“Bà cứ yên tâm chữa trị, mọi chuyện cháu sẽ lo lắng ổn thỏa. Sẽ đầu vào đó hết! Cháu sẽ ở cùng bà một lát, lát nữa cháu mới đi!
Bà ngoại hiểu những nỗ lực cực nhọc của cô cháu gái hiếu thảo nên gật đầu mỉm cười.
Hai bà cháu nói chuyện phiếm hơn hai tiếng, Lam Tuyết Giang sợ bà ngoại bị khô miệng nên đứng dậy cầm phích đi lấy nước.
Bệnh viện có một phòng nước cách đó không xa, ở cuối hành lang, là nơi cung cấp nước nóng cho toàn bệnh viện. Khi Lam Tuyết Giang đổ nước đầy phích đang định quay trở lại thì đột nhiên nhìn thấy một bác sĩ mặc áo choàng trắng đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc khác thường.
Một sự căng thẳng nổi lên trong lòng cô.
Đi nhanh hai bước, qua cửa sổ phòng bệnh, nhìn thấy bà ngoại đang nằm trên đó an toàn không tiếng động, cô mới chậm bước lại.
"Bác sĩ Từ, ông đến đây để nói chuyện với tôi về cuộc phẫu thuật thứ hai của bà tôi sao?"
"Không hẳn.". “Hả?” Lam Tuyết Giang ngạc nhiên.
Bác sĩ Từ hơi ngập ngừng trước khi nói :"Cô Lam, chúng tôi e rằng không thể thực hiện ca phẫu thuật cho bà cô nữa."
“Tại sao ? Là vì tiền sao?” Lam Tuyết Giang bị lời nói đột ngột làm cho kinh ngạc, vội vàng nói tiếp: “Đừng lo, nhất định tôi sẽ tìm cách lo đủ chi phí phẫu thuật..”
Vị bác sĩ lắc đầu không đáp lại câu hỏi của cô, thay vào đó, ông ném một quả bom khác vào Lam Tuyết Giang: "Hơn nữa, tôi sẽ cho cô mười hai giờ và cô buộc phải làm thủ tục xuất viện cho bà!"
“Cái gì?” Lần này Lam Tuyết Giang hoàn toàn bị sốc.
Cũng giống như một ngày nắng chói chang bỗng nổi lên một đám mây giông.
"Xin lỗi! Tôi không thể làm gì được. Đây là lệnh trực tiếp của bệnh viện." Bác sĩ Từ có chút bất lực:
"Nói thật cho cô biết. Tôi sợ không có bệnh viện nào trong toàn bộ Quảng Giang tiếp nhận bà của cô. Cô Lam, cô có xúc phạm đến người nào không? Đó là ai?"
Cầu cuối cùng trong lời nói của vị bác sĩ như lộ ra điều gì đó.
Lam Tuyết Giang đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử co rút lại nhanh chóng.
Như không thể tin được, hoặc là chợt nhận ra, giọng nam điềm đạm mà lạnh lùng văng vẳng bên tai: “Tương lai còn dài, sẽ có ngày cô phải cầu xin tôi ...”
Lam Tuyết Giang cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh ta.
Lại nghĩ đến bà ngoại đang nằm trên giường, chờ đợi một ca phẫu thuật mới...
Có nghĩa là bà ngoại cô sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện sau mười hai giờ?
Chân Lam Tuyết Giang lảo đảo, may mà bức tường bên cạnh không bị đổ, ánh sáng ban ngày trước mặt đột nhiên tối sầm lại một lúc.
Trở lại phòng, Lam Tuyết Giang cố gắng tiếp tục tỏ ra bình thường, trên mặt không hề có biểu hiện gì khác la.
Cô rót nước và trò chuyện với bà tới khi mặt trời đã ngả bóng mới đứng dậy và nói rằng phải đi làm thêm nên phải về.
Chỉ là sau khi ra khỏi phòng bệnh của bà, cô không đi làm trong quán rượu mà quay người đi vào hành lang riêng dành cho bệnh nhân trong bệnh viện. .
Cô bước xuống vài bước và ôm đầu gối ngồi trên mấy bậc cầu thang.
"Đi theo tôi, cô không cần phải tới nơi như vậy bán nụ cười, cũng không phải cảm thấy đau đớn khi tới Lam gia chịu vài cái tát để lấy được tiền."
"Một tháng tôi có thể cho cô một trăm triệu, trang sức, túi xách, nhà, xe, cô muốn gì cũng được! Chỉ cần cô thấy vui thì tôi sẵn sàng làm tất cả!".
"Chỉ cần có đồng ý, mọi thứ tôi hứa nhất định sẽ là như vậy."
"Lam Tuyết Giang, không có quá ba lần đâu."
Lam Tuyết Giang bịt tai lại, nhưng giọng nam vẫn tiếp tục văng vẳng trong đầu.
Mũi cô tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện nhắc nhở về câu chuyện mà người bác sĩ đã nói.