Lam Tâm Như cũng nhanh chóng nhìn thấy cô, đôi mắt cô ta đột nhiên nheo lại.
Vẻ tức giận xẹt qua gương mặt được trang điểm kĩ càng, Lam Tâm Như nghênh ngang trên đôi giày cao gót đi thẳng tới chỗ cô:
"Lam Tuyết Giang, cô lại tới đây đòi tiền sao?" Lam Tuyết Giang im lặng.
“Cô không biết cha tôi không có ở nhà sao?” Lam Tâm Như liếc nhìn biệt thự và cười mỉa.
“Tôi có thể đợi” Lam Tuyết Giang nói.
“Vậy thì tôi sợ cô có chờ tới tắt nắng cũng vô ích. mà thôi!” Lam Tâm Như nhún vai, tiếp tục duy trì thái độ trịch thượng:
“Sinh nhật mẹ tôi, cha đặc biệt dành thời gian đưa bà ấy đi nghỉ để ăn mừng. Một tuần nữa ông ấy cũng sẽ không về đâu mà cô đợi! ".
“Đi nghi?” Lam Tuyết Giang cau mày.
Chẳng trách cô đã cố gắng gọi Lam Thiên Hàn vài cuộc nhưng đều hoàn toàn tắt máy.
“Cô đang rất thiếu tiền?” Lam Tâm Như bắt được vẻ mặt vừa mất mát vừa lo lắng của chị mình, trong lòng ngay lập tức nảy ra vài tính toán:
“Ừm, hay giờ thế này đi... Chị làm cho tôi vài việc, tôi có thể trả chị tiền...”
Lam Tuyết Giang ngắt lời ngay không do dự: "Không cần!"
Cô không tin rằng Lam Tâm Như lại tốt bụng như
-
vậy, liền đỡ đầu gối đứng dậy rồi rời đi.
Lam Tâm Như khó chịu nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần khuất của Lam Tuyết Giang, lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại rồi nói:
"Này, là tôi! Tôi có việc đây."
Màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.
Ngay khi chiếc taxi dừng lại bên đường, Lam Tuyết Giang mở cửa và bước nhanh vào một nhà hàng cao cấp.
Đang đau khổ về chưa biết phải kiếm đâu ra tiền cho ca phẫu thuật của bà thì Lam Tuyết Giang lại nhận được điện thoại của trưởng bộ phận công ty, vị đồng nghiệp đang đi cùng khách hàng có việc gấp ở nhà nên yêu cầu cô đến thay ngay, nếu không sẽ cho nghỉ việc.
Mặc dù miễn cưỡng, Lam Tuyết Giang vẫn phải thay quần áo làm việc và vội vã chạy đến quán rượu.
Đẩy cửa ra, rượu và đồ ăn bên trong đã được bày sẵn trên các đĩa thủy tinh. Quanh bàn, nhiều người đang ngồi xếp bằng chỉn chu.Tất cả đều mặc vest và trang phục chỉnh tề, trông như những ông chủ.
“Lam Tuyết Giang, cô mau tới rót cho anh Hoàng hai chén để xin lỗi!”Vị trưởng bộ phận ngồi cạnh cửa lập tức đứng dậy kéo cô vào trong.
Lam Tuyết Giang nhướng mắt lên khi nhìn thấy hắn. Giọng nam trầm ổn uể oải nói: "Thật là trùng hợp."
Hoàng Tử Bình khoanh chân dựa lưng vào ghế tương đối lười biếng, thể hiện vị thế của mình trong một phòng toàn các sếp lớn.
Trên tay anh ta vẫn cầm điếu thuốc, một lớp tro dày đã tích tụ dưới đáy gạt tàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!