“Đúng đấy, cháu nói sau này bà ngoại cháu gặp mặt mọi người thế nào?
Càng lúc càng có nhiều người nói, tai Lam Tuyết Giang ong ong lên.
Cho dù cô tự nhủ không quan tâm nhưng tâm trạng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Ngón tay cô nắm chặt đến trắng bệch, khi chai nước tương sắp bị bóp vỡ thì một giọng nam trầm thấp vang lên giữa đám người: “Sao em mua nước tương mà lâu quá vậy?”
Anh không cố tình nói to nhưng không ai có thể xem nhę.
Mọi người lập tức im lặng, không hẹn đều nhìn về phía anh.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ lên khuôn mặt Hoàng Tử Bình, tây trang bao lấy đường nét cơ thể anh, anh giống như ngọn núi Thái Sơn sừng sững, trầm lắng bình tĩnh, cả người toát ra khí chất áp bức người khác, tự động khiến những người xung quanh trở thành phông nền.
Hoàng Tử Bình đi thẳng tới trước mặt cô, cầm chai nước tương trong tay cô.
“Sao vậy?” Dường như anh thấy sắc mặt cô không
-
ổn nên nhíu mày hỏi.
Hoàng Tử Bình xuất hiện đã hoàn toàn tát thẳng vào mặt những người nhiều chuyện, không ai dám nói thêm một câu.
Lam Tuyết Giang bỗng nhiên không muốn so đo nữa, cô chủ động đến gần anh một chút, khoác lấy cánh tay anh, giọng nói dịu dàng: “Không sao, chúng ta về nhà ăn Cơm thôi!”
Cô mặc kệ những người đó, khoác tay anh ra khỏi cửa hàng.
Hoàng Tử Bình im lặng nhướng mày, cúi đầu nhìn cô đang chủ động khoác tay mình, rất thân mật cũng rất dịu dàng.
Giống như... một người VỢ.
Dọc đường đi, Lam Tuyết Giang quên rút tay lại.
Đến khi về đến nhà, cô thấy bà ngoại đã tỉnh dậy đang mỉm cười đợi ở đó thì mới đỏ mặt rút tay lại.
Bọn họ vừa ngồi xuống ăn cơm không bao lâu thì hàng xóm kéo tới nhà, nói mượn đồ gì đó, nhưng thực tế ánh mắt không hề rời khỏi Hoàng Tử Bình, mọi người lấy cớ nói chuyện được mấy câu đã vội vàng hỏi thăm: “Chàng trai này, cậu thật sự là bạn trai của Tuyết Giang sao?”
Lam Tuyết Giang căng thẳng nhìn anh, cô dùng ngón chân đụng nhẹ vào chân anh dưới bàn.
“Vâng” Hoàng Tử Bình gật đầu.
Khi người hàng xóm bước đi vẫn không hết hy vọng quay đầu lại nhìn.
Sau đó cả buổi chiều, trong nhà không hề vắng người, bọn họ luôn lấy cớ mượn đồ hay trả đồ để lượn một vòng trong và ngoài căn nhà, Lam Tuyết Giang có cảm giác bọn họ sắp làm sập cánh cửa ngoài vườn.
Bà ngoại lại rất vui vẻ, bởi vì ai cũng cầm tay bà nói hâm mộ.
Lam Tuyết Giangh đi tới bên cạnh Hoàng Tử Bình nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, anh cúi người sát vào tai cô nói câu gì đó, cô lập tức đỏ mặt gật đầu.
Buổi tối, cửa phòng bà được lặng lẽ đẩy ra.