“Không cần.” Hoàng Tử Bình lắc đầu từ chối.
Sau đó, dưới đôi mắt tươi cười của bà ngoại, anh ăn hết một tô mì.
Ăn xong bữa sáng, sau khi Lam Tuyết Giang rửa xong bát đũa thì bị bà ngoại gọi vào phòng, bà kín đáo đưa cho cô hai tỜ Bác Hồ để cô đi mua thêm thức ăn về, cô nói cô không cần, cô có tiền nhưng bà ngoại vẫn kiên trì nhét tiền cho cô.
Lam Tuyết Giang hiểu tâm ý của bà, cho nên không từ chối nữa.
Khi bước ra khỏi sân, Hoàng Tử Bình cũng đi theo: “Tôi đi với em.
“Không cần...” Lam Tuyết Giang nhìn chìa khóa xe trong tay anh.
“Lên xe!” Hoàng Tử Bình vứt cho cô một câu, sau đó ngồi vào vị trí lái xe đồng thời khởi động xe.
Lam Tuyết Giang thấy vậy thì không còn cách nào khác là chui vào trong xe.
Nông thôn khác với thành thị, vừa mới đạp chân ga được hai phút đã đến nơi, Land Rover dừng trước căn nhà hai tầng ở đầu thôn, bên cạnh biển hiệu treo đầu đồ ăn vặt, có không ít người mang theo thịt heo hoặc đồ ăn từ trong đấy bước ra.
“Khụ!” Lam Tuyết Giang SỜ mũi làm dịu bầu không khí xấu hổ:“Ở đây ít nhà, cho nên khá gần nhau!”
Yết hầu Hoàng Tử Bình giật giật, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên.
Lam Tuyết Giang cầm rổ đựng đồ ăn xuống xe, nói với anh: “Anh ở đây đợi tôi!”
Có thể là vừa làm ra hành động xấu hổ cho nên Hoàng Tử Bình không cố chấp nữa.
Lam Tuyết Giang mua không ít thức ăn theo yêu cầu của bà ngoại, sau khi mua xong cô đi ra xe, vừa mở cửa xe ra đã thấy Hoàng Tử Bình ngồi ở ghế lái, ngửa đầu về đằng sau, đôi mắt thâm thúy hơi khép lại.
Tiếng đóng cửa khiến anh tỉnh lại, nhưng mà tốc độ mở mắt ra có vẻ hơi chậm chạp.
Lam Tuyết Giang nhận thấy sự mệt mỏi dưới mí mắt của anh, hỏi: “Anh không nghỉ ngơi đầy đủ sao?”
“Ừm” Hoàng Tử Bình nhẹ giọng trả lời:“Tối hôm quả giải quyết không ít công việc, làm xong thì lái xe đến đây” .
Những ngón tay của Lam Tuyết Giang đang đặt ở bên chân siết chặt lại với nhau.
Từ Hạ Long lái xe đến đây ít nhất cũng phải mất bảy, tám tiếng đồng hồ, hơn nữa đường lại không dễ đi, nói cách khác là cả đêm qua anh không ngủ.
Lam Tuyết Giang hỏi: “Tại sao anh lại đến đây...”
Hoàng Tử Bình không trả lời ngay, mà đưa tay về phía cô.
Những ngón tay anh vuốt ve xương quai xanh lộ ra của cô, một cảm giác ngứa ngứa truyền đến, đôi môi mỏng của anh ngay lập tức hôn cô.
Nụ hôn vừa phải, không bết dính nhớp nháp.
Đến nỗi Lam Tuyết Giang không tự chủ được mà hùa theo, lúc buông ra, ánh mắt cô vẫn còn mê man, khẽ liếm môi.
Dường như bị bộ dáng ngốc nghếch của cô chọc cười, khóe môi Hoàng Tử Bình cong lên, không nhịn được cúi xuống hôn cô lần hai, sau đó âm thanh thanh trầm khàn của anh vang lên bên tai: “Bởi vì nhớ em, muốn em."
Tuy rằng không có bỏ qua nửa câu sau, nhưng trong lòng Lam Tuyết Giang bỗng nhiên gợn sóng, rất nhẹ