Buổi tối sau khi Lam Tuyết Giang ăn cơm xong thì cảm thấy hơi mệt nên đi ngủ sớm, kết quả là cô mơ thấy Hoàng Tử Bình, mơ thấy nụ hôn mạnh mẽ và nóng bỏng của anh, sau đó cô bị anh đè dưới người...
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, cảm thấy xấu hổ không chịu được.
Rõ ràng là cô sợ bị tính dục quá độ nên chạy về quê tránh nạn, vậy mà cô lại không có liêm sỉ mơ tới chuyện đó!
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Lam Tuyết Giang lấy cớ đi ra cửa tiệm tạp hóa mua sữa nhưng thật ra cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lòng, tiện thể loại bỏ mấy thứ đen tối trong đầu cô.
Sau khi mua xong, cô ra bờ sông đi dạo một vòng, lúc trở về cô thấy có một chiếc Land Rover màu trắng đang đỗ trước cửa nhà cổ.
Lam Tuyết Giang chóng mặt khi nhìn số năm số tám trên biển xe.
Sau khi cô bước vào cửa, cô thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở giữa sân, đôi mắt sâu thẳm của anh vừa liếc qua cô thôi cũng đủ để trái tim cô đập thình thịch.
Lam Tuyết Giang nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Cô ra sức chớp mắt, muốn xóa đi bóng dáng trước mắt, đôi mắt thâm thúy kia cũng đang liếc nhìn cô.
Trong đầu cô như có dòng điện chạy qua.
Cô lúng túng đi tới, đưa tay chỉ vào người đàn ông vừa từ trên trời rớt xuống: “Anh.”
“Em ngốc à?” Thấy bộ dạng ngu ngốc của cô, Hoàng Tử Bình nhếch môi cười. Lam Tuyết Giang gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Trên mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô vẫn chưa load kịp: “Tại sao anh lại ở đây?”
Không thể trách cô được, ai bảo Hoàng Tử Bình đột nhiên xuất hiện ở đây.
Lúc này bà ngoại từ trong nhà đi ra, trong tay cầm lá trà không biết từ đầu ra, giơ tay về phía cô:“Con bé này, đứng ngây ra đó là gì không biết? Cháu không mau dẫn Tử Bình vào nhà ngồi!”
“Vâng!” Lam Tuyết Giang trả lời.
Vừa vào phòng, bà ngoài đã chỉ huy cô đi nấu nước pha trà.
Cầm ấm trà bốc khói, Lam Tuyết Giang không thể rời mắt khỏi anh: “Anh đến đây từ khi nào?”
-
-
Anh vẫn mặc bộ vest thủ công thường mặc, cổ tay áo sạch sẽ gọn gàng, có khảm mã não đỏ, giống như vừa bước ra từ một cuộc họp hội nghị.
“Vừa đến” Hoàng Tử Bình hờ hững trả lời.
“Cháu vừa rời khỏi nhà không bao lâu thì Tử Bình đến, bà còn định bảo chú gọi điện cho cháu về!” Bà ngoại
bên cạnh trả lời, sau đó tươi cười nói với Hoàng Tử Bình:“Tử Bình, chắc cháu chưa ăn sáng đầu nhỉ? Đúng lúc bà với Tuyết Giang cũng định ăn sáng, cháu cùng ăn với chúng ta đi!”
Chiếc bàn gỗ tròn cũ kĩ cũ kỹ, bát đũa mang lên cũng có chút không đủ.
Ở nông thôn không giống như thành phố, bữa ăn rất đơn giản, mì nấu với canh trứng trong một nồi sắt lớn, hầu hết mọi người đều ăn không quen.
“Tử Bình, mau ăn đi!”
Bà ngoại đặt bát đũa trước mặt Hoàng Tử Bình, trong mắt tràn đầy ý cười.