Anh vừa đưa tay đẩy cô ra thì cô lại dính sát vào, hơn nữa còn chặt hơn lúc trước, cô ôm cánh tay anh, cách một lớp áo khoác âu phục cô CỌ mặt lung tung lên đó, ý thức đã bắt đầu tan rã.
Cổ họng Hoàng Tử Bình càng khô nóng thì cơn giận càng lớn.
Anh cứ nghĩ đến việc nếu anh không trùng hợp xuất hiện ở câu lạc bộ thì cô sẽ đi với Nguyễn Vinh!
Nếu anh chậm nửa bước thì dáng vẻ này của cô sẽ xuất hiện trước mặt một người đàn ông khác, anh càng nghĩ thì ngọn lửa trong lòng xông thẳng lên đầu, cơ bắp nổi gân xanh lên.
Điện thoại trong túi xách rung lên liên tục.
Hoàng Tử Bình lấy ra, anh nhìn thấy màn hình hiển thị “Nguyễn Vinh” thì hừ lạnh một tiếng.
Anh dùng ngón tay thon dài dứt khoát cúp máy, anh liếc cô một cái, còn tiện tay gửi một tin nhắn.
Lúc này ngọn lửa đã thiêu đốt cơ thể Lam Tuyết Giang, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Cô chỉ biết làm theo bản năng, nửa người dính chặt
vào anh mới khiến cho ngọn lửa nóng rực ấy giảm bớt đi một chút.
Cảm xúc mềm mại trên cơ thể ngày càng rõ ràng, Hoàng Tử Bình nắm chặt tay lái, vì chịu đựng nên mu bàn tay nối lên gân xanh.
Anh nhìn xung quanh, chạy qua vạch đôi màu vàng về phía khách sạn đối diện.
Chiếc Land Rover đậu trước cửa khách sạn, Hoàng Tử Bình xuống xe bế cô lên, anh ném chìa khóa cho phục vụ rồi bước vào trong.
"Ting!" Hoàng Tử Bình quẹt thẻ phòng, đá cửa phòng ngủ ra.
Lam Tuyết Giang bị ném lên giường, cô cuộn tròn như con tôm, khi anh quỳ một chân xuống bên cạnh thì cô lập tức dính sát vào cánh tay anh giống như trên xe, khuôn mặt càng ửng hồng hơn.
Giống như lúc đó, cô trầm giọng nhắc lại: “Anh Nguyễn Vinh, em thật sự rất khó chịu...”
“Em gọi ai!” Hoàng Tử Bình nham hiểm hỏi.
“...” Lam Tuyết Giang cặp mắt xuống, dường như không nghe thấy..
Đôi mắt Hoàng Tử Bình bỗng u ám, anh nóng nảy kéo cà vạt ra quật xuống bên tai cô.
Sau đó anh dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm cô lên, bởi vì sức ép nên khóe miệng hơi biến đổi, ngọn lửa bùng lên, anh gần như nghiến răng hỏi:“Lam Tuyết Giang, tôi là ai!”
Lam Tuyết Giang ép phải nhìn vào mắt anh, nhưng ý thức vẫn không rõ ràng.
Trong mắt cô mơ màng, hoàn toàn không nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai, cô chỉ liên tục liếm khóe môi, mặt đỏ bừng, hai tay cố gắng muốn ôm eo anh.
“Lam Tuyết Giang, tôi hỏi em tôi là ai!”
Hoàng Tử Bình hất tay cô ra, vẫn cố chấp vấn đề này.
Anh lắc lắc Lam Tuyết Giang nên lông mi của cô run rẩy, vẫn vô thức trả lời: “Hoàng Tử Bình...”
Giọng điệu bá đạo này, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai?
Cô vừa nói xong ba chữ này thì khóe môi căng cứng của Hoàng Tử Bình dãn ra không ít.