Nhìn theo hướng chiếc taxi rời đi, cô choàng chiếc áo lên vai rồi vào nhà.
Vừa bước vào hành lang, một mùi thuốc lá phả đến.
Lam Tuyết Giang sững lại, ánh sáng của ngọn đèn cảm ứng ngoài hành lang u ám, nhưng không u ám bằng cặp mắt sâu thẳm của anh, cơ bắp cuồn cuộn bộc phát, giọng nói hung ác nham hiểm theo làn khói phun ra:"Có phải anh ta đã tặng con dao găm đó không?"
Âm thanh lướt qua, giống như một cơn gió lạnh thổi tới.
Lam Tuyết Giang không khỏi lùi lại phía sau nửa bước.
Cô không biết anh đến từ lúc nào, đứng ở đây bao lâu, chỉ thấy dưới chân anh có rất nhiều tàn thuốc.
Trong lúc nhất thời căng thẳng đến mức da dưới mí mắt đều giựt lên, Lam Tuyết Giang chậm chạp nuốt nước miếng, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm đông cứng lại, giống như quái vật đang yên lặng ẩn nấp ở đó, nếu như bị nó tấn công, chỉ có nước mất mạng.
Hoàng Tử Bình bất ngờ thốt ra:"Tôi đang hỏi em đó!"
"..." Lam Tuyết Giang rùng mình một cái, hai tay dần dần co quắp lại.
Thành thật mà nói, cô có chút sợ hãi Hoàng Tử Bình như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, đôi mắt đen láy của Hoàng Tử Bình dần dần nheo lại, một luồng khí nóng xông lên não,các dây thần kinh bị thiêu đốt đang bừng bừng nhảy múa.
Không trả lời có nghĩa là thừa nhận. Anh không biết cây dao găm đó có ý nghĩa gì đối với
1
--
-
CÔ.
Vì để lấy lại con dao găm đó ở quán bar mà suýt nữa cởi hết quần áo ở trước mặt mọi người, nốc hết nửa chai rượu mạnh mà không cau mày, đuổi theo tên trộm hai ba cây số, liều mạng đến suýt nữa thì bị xe tông. Còn không lúc nào không mang nó bên người...
Cô nói rằng nó là duy nhất.
Sau khi Hoàng Tử Bình cúp điện thoại của cô thì lên thẳng giường.
Chỉ là còn quá sớm, nhắm mắt thật lâu mà cũng không buồn ngủ, đặc biệt là ở bên người luôn cảm thấy trống rỗng, cuối cùng anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Cho dù không ngủ cũng muốn cô nằm bên cạnh mình.
Anh gõ cửa mà không thấy ai trả lời, liền gọi điện thì báo tắt máy.
Sự kiên nhẫn của Hoàng Tử Bình đã cạn kiệt đi một chút, sau đó anh nhìn thấy cô và người đàn ông khác đang thân mật với nhau.
Hút hết nửa điếu thuốc còn lại trên tay, anh nghiền nát nó dưới đôi giày da, sau đó thân hình cao lớn đột nhiên bước tới, đẩy cô vào tường, dễ dàng khống chế cô trong phạm vi của anh: "Vậy thì em trả lời tôi, không phải em nói đã đi ngủ rồi sao?"
Lam Tuyết Giang chột dạ toát mồ hôi: "Tôi..."