Land Rover chạy băng băng trên đường cao tốc sân bay, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy ngược chiều đi qua, có thể là do vừa mới bị sốt xong, cộng với việc phải ngồi hơn mười tiếng trên máy bay cho nên Lam Tuyết Giang rất mệt mỏi, cô không nhìn được mà đánh thêm một giấc nữa.
. Khi cô mở mắt ra, chỗ cô đến không phải là khu phố đầy hoa lệ cô nghĩ.
Đó là một khu nghĩa địa ở ngoài ô thành phố, trên băng ghế sau có một bó hoa calla lily, cô không biết anh đã dừng xe mua lúc nào.
I
1
Hoàng Tử Bình rút chìa khóa xe, hỏi: “Mộ ở đâu?” “...” Lam Tuyết Giang nhíu mày.
Hoàng Tử Bình duỗi tay về phía sau cầm lấy bó hoa calla lily màu trắng, đôi mắt thâm thúy nhíu lại: “Không phải lúc ngủ em vẫn liên tục gọi mẹ sao, hiện tại em đã ở đây, còn không định đi thăm mẹ một chút?”.
Sau khi đi được một khoảng đường núi không ngắn, thỉnh thoảng Lam Tuyết Giang vẫn cắn mối quay đầu nhìn anh.
Mỗi lần cô đến đây thăm mẹ, ngoại trừ bó calla lily trong ngực, cô chưa từng dẫn một người đàn ông nào đến đây.
Cho dù là Nguyễn Vinh cô cũng chưa từng dẫn đến đây.
Bước tới bia mộ, cô cầm bó hoa calla lily đặt sang bên cạnh bia mộ của mẹ.
Có một người đàn ông đứng ở phía sau, cô không biết phải làm sao cả.
Hơn mười phút sau, Lam Tuyết Giang quay người lại và nói: “Có thể đi về rồi...”
“Ừm” Hoàng Tử Bình gật đầu.
Khi rời đi, anh nhìn bức ảnh người phụ nữ trên bia mộ, khẽ gật đầu coi như chào hỏi
Sau khi xuống núi, Hoàng Tử Bình không nổ máy ngay, thay vào đó một tay anh tựa lên cửa sổ, một tay đặt ở trên tay lái, yết hầu nhấp nhô, hiếm khi do dự muốn nói nhưng lại thôi.
T
TILL
“Lúc trước nhảy dù, không biết em sợ độ cao”
Khóe môi Hoàng Tử Bình dần dần mím chặt, trong giọng nói có một tia khó chịu: “Sau này sẽ không vậy nữa!”
Lam Tuyết Giang nhìn bộ dáng nghiêm nghị của anh, ngón tay trên đầu gối cong lên.
Đây là đang xin lỗi cô?
Nhưng mà, tại sao ngay cả khi xin lỗi anh cũng bá đạo như vậy...
SA
+
Trong phòng riêng đều là tiếng la hét thất thanh, lúc điện thoại vang lên, Lam Tuyết Giang đi đến tận cuối hàng lang mới bắt máy.
Nghe bên kia đường dây dường như là dáng vẻ vừa kết thúc công việc, có tiếng đóng lại văn kiện: Bệnh viện hay là nhà, tôi đi đón em”
Vẫn là lời đề nghị ngắn gọn dứt khoát như vậy. Lam Tuyết Giang cắn môi: “Sợ rằng không được...” “Nguyên nhân!” Hoàng Tử Bình trầm giọng.
“Hôm nay đồng nghiệp trong bộ phận tụ tập, bây giờ ăn cơm xong lại đi hát ka...”
“Còn bao lâu mới kết thúc?”.