Sau khi thở ra một làn khói trắng, Hoàng Tử Bình nhìn chằm chằm vào Lam Tuyết Giang trên giường qua làn khói trắng, cô giống như một cây dương liễu mềm mại, mặt mày đỏ ửng, bờ vai trắng nõn hiện rõ những dấu vết do anh để lại.
Quen biết đã lâu.... Mấy từ này được anh nhai đi lại lại.
Trong lòng anh như có một cái gì đó đang nghiến răng nghiến lợi cắn.
Hoàng Tử Bình hút xong một điếu thuốc rồi quay người lại lên giường, ngón tay anh vừa động vào cô đã thấy cả người cô run cầm cập.
Hai mắt Lam Tuyết Giang vẫn nhắm chặt, đôi môi mấp máy cầu xin tha thứ:“Thật sự không thể...”
Hoàng Tử Bình dường như không nghe thấy, ôm lấy eo cô, lấy trong hộp ra một cái bao cao su mới.
“Đêm nay em đừng nghĩ có thể ngủ!”
Chiều hôm sau, có một chiếc xe con chạy bon bon ra bên ngoài thành phố.
Sau khi đi qua một đoạn đường núi xóc nảy, Phan Anh dừng xe quay đầu lại nói: “Cô Lam, đã đến nơi rồi!”
Lam Tuyết Giang gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp có hai cái quầng thâm mắt như gấu trúc do cả đêm không ngủ, chân cô hơi run run khi bước ra khỏi xe.
“Cô đi chậm một chút!” Phan Anh vươn tay đỡ cô.
Ngay lập tức, anh ta cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào anh ta ở phía sau.
Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy Hoàng Tử Bình đang đen mặt đứng đó, anh vội vàng rút tay về, mẹ nó, boss quá đáng sợ.
Lam Tuyết Giang nói “Cảm ơn” sau đó yên lặng đi đến bên cạnh Hoàng Tử Bình, bị anh nhìn chằm chằm vào người khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, những ký ức đêm hôm qua thật sự quá điên xuồng và đáng sợ.
Hoàng Tử Bình không nói gì, giơ tay ra hiệu, có nhân viên công tác đi đến dẫn Lam Tuyết Giang đi thay quần áo.
Nhân viên công tác rất nhiệt tình, tất cả bọn họ đều là người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng.
Đợi Lam Tuyết Giang thay quần áo xong, Hoàng Tử
Bình cũng đã thay xong một bộ quần áo giống như cô, chỉ khác có thể anh cao lớn, mặc quần áo đen trắng xen kẽ giống như một người mẫu vậy, chỉ cần một cái bóng lưng, đầu giống như tạo hiệu ứng áp phích.
Cô không biết anh muốn làm cái gì, nhưng quần áo này chắc là quần áo chuyên vận động.
Lam Tuyết Giang vừa đi đến đã mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Sau đó cô nhìn thấy Hoàng Tử Bình cầm điện thoại để lên bên tai: “Xin chào?”
Lam Tuyết Giang thấy vậy, vội chạy đến giật điện thoại di động của mình khỏi tay anh.
Trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ Nguyễn Vinh, là tên danh bạ cô lưu lại sau khi cúp điện thoại vào tối qua, cô liếc nhìn điện thoại thấy cuộc gọi vẫn đang tiếp tục thì vội vàng ấn tắt máy.
“Tại sao anh lại nghe điện thoại của tôi!” Lam Tuyết Giang cắn môi, siết chặt điện thoại của mình.
Đôi mắt âm trầm của Hoàng Tử Bình nheo lại, đem tất cả biểu hiện tức giận của cô thu vào đáy mắt.
Mấy giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Vẫn là tên người gọi vừa nãy, Lam Tuyết Giang bước sang bên cạnh hai bước, che microphone lại.
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô, Nguyễn Vinh im lặng một chút rồi hỏi: “Vừa nãy là giọng nam?
“Vậy sao...” Lam Tuyết Giang mập mờ quanh co:“...
Em vừa nghe điện thoại mà, có lẽ là do đường truyền không tốt!”.
Cũng may Nguyễn Vinh không phải Hoàng Tử Bình, anh sẽ không hung hăng ép hỏi cô, cho dù cô có nói cái gì anh cũng sẽ tin tưởng.