Tại hội trường khách sạn Đế Đô.
Lâm Duệ khoác tay Thời Dụ Miên đi vào bên trong, nam anh tuấn, nữ thanh thuần lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ánh đèn sân khấu đều như dồn hết vào hai người họ. Cánh phóng viên lập tức chạy đến muốn săn hình nhưng khi nhìn rõ đấy là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị thì chỉ biết ngậm ngùi nhìn miếng mồi ngon đứng đó mà không làm gì được.
Mấy năm nay Lâm Duệ nổi tiếng là người kín tiếng trên thương trường, anh ít khi tham dự vào các bữa tiệc giới thương nhân. Hôm nay xuất hiện, bên cạnh lại có mỹ nhân đi cùng, đây nhất định tin chấn động đối với tất cả.
Thời Dụ Miên khoác tay anh cảm nhận hư vinh mà đám đông mang lại, cô ngước nhìn Lâm Duệ nở nụ cười rung động lòng người: "Anh xem, bọn họ đều cảm thấy chúng ta xứng đôi!"
Lời này của Thời Dụ Miên đầy ẩn ý, Lâm Duệ cũng không phải không biết, nhất là mấy năm nay cô đều tìm mọi cách thể hiện.
Anh đối diện với cặp mắt lúng liếng của Thời Dụ Miên, cõi lòng không chút gợn sóng: "Em nhìn nhầm rồi!"
Hôm nay Thời Dụ Miên mặc một bộ lễ phục màu đỏ chói mắt, bộ đồ bó sát vào người khoe triệt để đường cong hoàn mỹ trên người cô, váy được xẻ tà cao đến sát hông để lộ đôi chân dài miên man, thon gọn. Đôi gò bồng mềm mại được nịt lên cao ngất, lấp ló giữa vải vóc là khe ngực sâu hun hút như một đóa hoa kiều diễm.
Cô đưa tay túm chặt váy khiến nó trở nên nhăn nhúm, khuôn mặt xám xịt, cặp mắt được trang điểm cầu kỳ khẽ chau lại.
"Rồi anh sẽ nhìn thấy thôi, không có người đàn ông nào cưỡng lại được sức hút của em." Thời Dụ Miên mỉm cười đầy thách thức.
"Sáu năm nay anh đều cuỡng lại được, có thể coi là ngoại lệ không?" Lâm Duệ nhướng cao mày, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Thời Dụ Miên tức giận cuộn tay thành nắm đấm, cô ta không ngờ Lâm Duệ ở nơi đông người cũng không chịu chừa lại cho cô chút mặt mũi.
Lâm Duệ ung dung cho hai tay vào túi quần đi thẳng, đột nhiên anh cảm thấy dẫn theo cô là một sai lầm.
"Duệ, chờ em!" Thời Dụ Miên hậm hực nói vọng từ đằng sau, cô ta xách theo bộ váy bó sát trên đôi giày cao gót đuổi theo bước chân anh.
Trong hội toàn đều là những nhân vật có tên tuổi trên thương trường, Lâm Duệ chọn cho mình một chỗ yên tĩnh chậm rãi ngồi uống. Anh rót cho mình một ly rượu uống cạn, nheo mắt nhìn dòng người qua lại.
Chiếc nhẫn sáng bóng trên ngón áp út của anh va vào ly thủy tinh tạo ra tiếng kêu lảnh lót. Lâm Duệ đờ đẫn nhìn vào tay mình thật lâu, ánh mắt phức tạp.
Mọi người đều biết tổng giám đốc Lâm thị sáu năm nay đều đeo chiếc nhẫn đấy trên tay cho dù anh chưa có vợ.
Lâm Duệ đưa tay lên day trán, vị trí nơi ngực trái bỗng nhói đau.
Lâm Duệ lại rót thêm một ly nữa, rượu mạnh khiến đầu óc anh thanh tỉnh, nhưng lại khiến cơn đau dạ dày ngày một dữ dội hơn.
Nếu có Tri Vãn ở đây thì tốt biết mấy.
Đột nhiên có tiếng bước chân thật nhẹ tiến đến phía anh, nhẹ như vậy chắc chắn không phải Thời Dụ Miên rồi. Lâm Duệ khẽ thở phào quay đầu nhìn sang.
"Lâm tổng!" Người đàn ông đi đến hơi cúi đầu.
Lâm Duệ cảm thấy mình đã bị rượu làm cho đờ đẫn rồi, anh vội lắc đầu muốn nhìn cho rõ người trước mặt là ai.
"Lâm tổng, ngài vẫn nhớ tôi chứ?" Người đàn ông vẫn rất kiên nhẫn chờ anh tỉnh táo hơn đôi chút.
"Anh là…?" Cho dù vắt óc Lâm Duệ cũng không nhớ ra người này là ai.
Người đàn ông cũng không quá bất ngờ với phản ứng của Lâm Duệ, anh ta hơi mỉm cười, thái độ vô cùng chuyên nghiệp chìa một tay ra.
"Tôi là Kỷ Duật của Thịnh Điển, chúng ta đã từng gặp nhau một lần vào buổi ký hợp đồng lần trước. Là tổng giám đốc Phó bảo tôi phải tiếp đón Lâm tổng thật tốt."
Lâm Duệ bấy giờ mới nhớ ra, người này chắc là cấp dưới của Phó Kiến Quốc, người đứng đầu Thịnh Điển đồng thời cũng là đối tác lâu năm của Lâm thị.
Lần hợp tác này của hai công ty cũng rất thành công, chính vì vậy Phó Kiến Quốc mới cao hứng tổ chức buổi tiệc này.
"Thứ lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt lắm." Lâm Duệ lên tiếng nhưng trong giọng nói hoàn toàn ở có ý nhượng bộ nào.
Kỷ Duật nhìn cánh tay mình đưa ra không được đối phương hoan nghênh đáp lại cũng không có thái độ gì ra mặt, anh nở nụ cười gượng gạo vội thu tay về.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Kỷ Duật nhìn điệu bộ chán ghét của Lâm Duệ, không vòng vo liền vào thẳng vấn đề chính.
"Phó tổng của chúng tôi muốn mời Lâm tổng tới bàn chuyện về lần hợp tác này, ông ấy muốn để Phó thiếu gia thay mình tiếp quản. Buổi tiệc này chính là để hai người lần đầu gặp mặt."
"Con trai?"
Lâm Duệ có chút ngạc nhiên, chẳng phải ông ta chỉ có hai người con thôi sao, đột nhiên đào đâu ra một người nữa vậy.