Hôm nay Tri Vãn tình cờ gặp Phó Tinh Trì ở giảng đường, anh ta vẫn như cũ đối đãi với cô rất niềm nở. Tri Vãn mặc kệ cái liếc mắt đầy mờ ám của Tề Vận, miễn cưỡng đi cùng với anh ta.
"Dạo này em vẫn ổn chứ?" Phó Tinh Trì lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo.
"Em vẫn tốt, cảm ơn học trưởng đã quan tâm!"
Phó Tinh Trì cuời gượng gãi đầu gãi tai, dường như hơi không hài lòng với cách xưng hô của cô.
"Đừng gọi học trưởng, nghe xa lạ lắm!"
"Nhưng anh là học trưởng của bọn em mà!"
Hai người dừng bước trước cửa phòng thư viện, Tri Vãn vội đứng lên một bước duy trì khoảng cách giữa hai người. Cô biết ý tốt của Phó Tinh Trì, cũng biết tình cảm của anh. Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, cô chỉ có thể cảm động khắc ghi chứ không thể rung động cho cơ hội.
"Em cứ gọi anh là Tinh Trì được rồi!" Phó Tinh Trì cười hào sảng, ánh mắt nhìn cô vẫn luôn không kiêng dè như vậy, "Đừng bảo em không chấp nhận tình cảm của anh, giờ đến xưng hô cũng phải cùng anh phân định rạch ròi?"
"Em không có ý đó!" Tri Vãn lập tức lên tiếng phản bác lại.
"Vậy đừng gọi anh là học trưởng nữa, được không?"
Cũng may giờ này ở thư viện ít người, nếu không sẽ bị ánh mắt anh làm cho hiểu lầm. Tri Vãn thừa nhận con người Phó Tinh Trì rất tốt, nhưng càng như vậy cô lại càng không thể làm tổn thương anh.
"Vâng, học trưởng!"
"..."
Nụ cười bên môi Phó Tinh Trì nhất thời đông cứng lại, anh đối mặt với ánh mắt trong veo của Tri Vãn cũng không nỡ làm khó cô. Thời gian còn dài, anh không tin không thể thay đổi quyết định của cô.
"Phải rồi! Giáo sư Hàn đã nói với em về chuyện ra nước ngoài thi nghiên cứu sinh chưa? Em suy nghĩ thế nào?"
Tri Vãn nhớ lại một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông, giáo sư Hàn có hẹn gặp cô nói chuyện. Bà đề nghị cô ra nước ngoài học cao lên. Với sự thể hiện xuất sắc của cô ở học kỳ vừa rồi, xin được tấm vé danh dự là chuyện không khó.
Nhưng lúc đó cô lại không chần chừ từ chối cơ hội tốt này, đến giáo sư Hàn còn khó hiểu nhìn cô. Nếu ra nước ngoài ít cũng phải hai năm, nhiều thì sẽ là ba, bốn năm. Cô vẫn là không nỡ rời xa Lâm Duệ.
"Em cứ suy nghĩ thật kỹ, từ giờ đến cuối tháng vẫn còn nhiều thời gian. Nếu em có thay đổi quyết định thì nhớ báo cho tôi nhé!"
Giáo sư Hàn đưa cho cô một tấm danh thiếp, trên đấy có đầy đủ thông tin liên lạc của bà. Tri Vãn chỉ đành miễn cưỡng cầm lấy.
Tri Vãn nói chuyện này cho Phó Tinh Trì, anh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên như không tin vào tai mình. Cô thông minh như vậy, không lí nào lại từ chối một cơ hội tốt đến thế.
"Em không muốn suy nghĩ lại sao? Anh nghĩ với năng lực của em không khó để xin được tấm vé danh dự, với lại thời hạn huấn luyện cũng chỉ có ba năm."
Ba năm.
Một quãng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn. Ba năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Từ năm mười hai tuổi cô đã quen với cuộc sống có Lâm Duệ rồi, cũng không thể mặt dày bảo anh ra nước ngoài với mình. Tri Vãn âm thầm suy nghĩ rồi lại tự cười bản thân mình. Suy cho cùng chỉ có cô từ đầu đến cuối đều không thể dứt khỏi anh, còn Lâm Duệ không có cô, anh vẫn có cuộc sống của riêng mình.
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em không muốn ra nước ngoài."
"Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng nếu em suy nghĩ lại thì giờ vẫn chưa muộn!"
"Em biết rồi!" Tri Vãn gật đầu, cô đi bên cạnh anh nhất thời không biết nói gì nữa.
"Tri Vãn!" Phó Tinh Trì bất ngờ gọi tên cô.
Tri Vãn quay đầu lại, cô thấy ánh mắt anh nhìn mình trong veo, nụ cười trên môi có chút miễn cưỡng. Ngoại hình Phó Tinh Trì không thua kém Lâm Duệ là bao, ở anh chỉ là thiếu một chút khí chất quyết đoán trên thương trường, một chút dáng vẻ trưởng thành trầm ổn, một chút dáng vẻ phong tình vạn chủng của Lâm Duệ ở khía cạnh nam nữ.
Phó Tinh Trì nhìn cô, hơi rụt rè không dám lên tiếng. Tri Vãn mơ hồ còn thấy cả vệt đỏ trên mặt anh lan tận tới mang tai.
"Thật ra giáo sư Hàn cũng có gọi cho anh, anh cũng đã cân nhắc đến vấn đề này rồi. Chỉ có điều anh bảo với bà ấy nếu em đi anh mới đi."
Phó Tinh Trì nói xong có vẻ ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống. Anh thật sự rất hy vọng có thể mượn lần thi nghiên cứu sinh này mà với cô tiến thêm một bước. Nhưng Tri Vãn không đi, anh cũng không còn cách nào.
"Em xin lỗi! Anh không nên vì em mà từ chối một cơ hội tốt như vậy."
Phó Tinh Trì cười nhạt, anh nhìn đôi mắt long lanh của Tri Vãn, đột nhiên muốn đưa tay ra lau nước mắt trên mi cô, nhưng được nửa đường lại không cam lòng bỏ tay xuống.
"Thật ra ở trong nước cũng tốt, với khả năng của anh thì thả ở đâu cũng sống được."
"Vâng!" Tri Vãn mỉm cười nhìn anh, giờ phút này cô cũng chỉ biết nói đến thế.
"Ở trong nước còn có em, ít ra không cô đơn một mình."