Đúng giờ, trợ lý Tiểu Tùng đưa cô đến trước cửa khách sạn. Anh ta tốt bụng giúp cô gửi đồ ở chỗ lễ tân, quay người lại đưa cô một chùm chìa khóa, vô cùng thân thiết nói: "Vãn tiểu thư cứ tự nhiên, Lâm tổng đang ở phòng số 419, tiểu thư có thể lên đó."
Tri Vãn nhìn chùm chìa khóa trên tay, vô lực nhận lấy, khuôn mặt xinh đẹp không ẩn hiện chút cảm xúc nào.
"Vậy tôi đi trước!" Trợ lý Tiểu Tùng đã làm hết trách nhiệm, anh ta lập tức rời đi, không cản trở đôi uyên ương người ta ân ái.
Còn lại một mình, Tri Vãn nhìn đến thứ đồ trên tay, vừa có chút chờ mong, nhưng lại không tránh được cảm giác hụt hẫng. Đã rất lâu cô chưa gặp Lâm Duệ, nhưng cô càng không mong lần đầu gặp mặt đã làm thứ chuyện này.
Sốc lại tinh thần, cô tra thử chìa khóa vào ổ, tiếng két ngay lập tức bật ra. Tri Vãn run rẩy đưa tay ấn nhẹ lên ngực trái, chỗ đó không ngừng rung động từ nãy đến giờ.
Vừa mở cửa bước vào, căn phòng tối om không một chút ánh sáng. Tri Vãn đưa tay quờ quạng công tắc điện, hoảng hốt gọi tên Lâm Duệ: "Lâm Duệ! Em tới rồi, anh…"
Câu nói của cô chưa dứt liền bị một thứ ấm nóng, mềm mại chặn lại. Lâm Duệ một tay ôm lấy cô dựa vào tường, một tay nhanh nhảu đóng cửa phòng. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝑡r𝘂𝘆ện 𝑡ại _ 𝙏r Um𝑡r𝘂𝘆ện﹒𝐯n _
Tri Vãn bất ngờ bị ôm có chút run sợ, cô mở to mắt muốn nhìn xem tên biến thái này là ai. Đôi môi anh đào không ngừng bị người ta chà đạp, ngấu nghiến.
"Suỵt! Là tôi!" Lâm Duệ thở hổn hển nhìn cô, khoé mắt phiếm lên ngọn lửa tình dục.
Tri Vãn nhìn rõ người trước mặt là Lâm Duệ, cô theo bản năng có chút phấn khích, không kìm được kiễng chân ôm lấy cổ anh: "Lâm Duệ!"
Người kia bật cười thành tiếng: "Hôm nay lại chủ động như vậy? A Vãn nhà ta lớn rồi, còn biết quyến rũ đàn ông!"
Tri Vãn xấu hổ đánh nhẹ vào tay anh, ánh mắt ngượng ngùng tránh né những lời nói suồng sã: "Không biết xấu hổ!"
"Không biết xấu hổ?" Lâm Duệ tựa như rất thích thú hỏi ngược lại cô, "Tôi còn mặt không biết xấu hổ khác nữa, em có muốn xem không?"
Ánh mắt trần trụi không thèm che giấu của Lâm Duệ nhìn chằm chằm vào cô. Tri Vãn cảm thấy ngứa ngáy như hàng trăm con kiến bò qua cơ thể. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, luôn biết cách khơi gợi cơn kích tình trong cô.
Lâm Duệ nhìn thấy vẻ quẫn bách trong mắt Tri Vãn liền cảm thấy thỏa mãn, anh hơi buông lỏng cô ra, bàn tay hư hỏng khẽ trượt vào bên trong quần áo, mơn trớn da thịt tươi trẻ: "Nói! Có nhớ tôi không?"
"Nơi này, nơi này, cả nơi này nữa…" Theo từng câu nói, tiết tấu động chạm của Lâm Duệ càng rõ ràng hơn. Anh không nhanh không chậm đánh vào những nơi mẫn cảm nhất của thiếu nữ, "Mỗi nơi trên cơ thể em, có nhớ tôi không?"
Tri Vãn không chịu được sự trêu ghẹo của Lâm Duệ, cô liên tục vặn vẹo người. Từng đường cong xinh đẹp trên cơ thể thiếu nữ như được phô bày triệt để, cả người mềm nhũn dựa vào lồng ngực Lâm Duệ.
"Nhớ… rất nhớ!" Cô thều thào từng tiếng thật nhỏ, rồi như cảm thấy ngượng ngùng vì phản ứng của mình, khẽ vùi đầu vào bả vai anh.
Lâm Duệ nhìn thật lâu cô gái trong lòng, không khỏi có chút cảm khái. Cô nhóc này được hắn nuôi rất tốt, rất có da có thịt. Nghĩ đến đây, Lâm Duệ liền cảm thấy cả người khô khốc, hắn khẽ liếm môi đè nén dục vọng trong lòng.
"Vậy phải làm sao đây? Em nhớ tôi cũng không thể nói suông được! Tôi làm sao biết được em nói có phải là giả hay không?" Lâm Duệ càn rỡ trêu chọc cô, bàn tay đặt ở eo không an phận bóp nhẹ một cái.
Tri Vãn lập tức hốt hoảng, cô không nghĩ tới Lâm Duệ lại nghi ngờ tình cảm của mình. Khuôn mặt cô nhóc xám xịt lại, môi mỏng khẽ mím vào nhau, dáng vẻ ngây ngốc không biết nên làm gì.
Trông thấy vẻ mặt thẫn thờ đó của cô,Lâm Duệ không nhịn được bật cười: "Đùa em thôi! Sao trông em nghiêm trọng vậy?"
"Anh vui lắm hả?" Cô đẩy anh ra, phụng phịu lắc đầu.
"Vãn Vãn giận rồi sao?"
"Không có!"
"Còn nói không có." Lâm Duệ tiến đến ôm chặt lấy cô, tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể người con gái, "Mặt đã đỏ như vậy rồi."
"Vãn Vãn nhà mình thật đáng yêu, da mặt mỏng." Anh chọt nhẹ một ngón tay lên khuôn mặt trắng mịn của cô, trong đầu lại có suy nghĩ muốn chạm vào nơi khác.
Được một tấc lại muốn lấn thêm một tấc. Cô gái nhỏ này như có ma lực, khiến hắn trầm luân mãi không thôi.
Bàn tay của anh không an phận bắt đầu chu du trên khắp cơ thể cô. Cách một lớp quần áo nhưng lại khiến cô ngứa ngáy đến khó chịu. Lâm Duệ không vội, anh từ từ khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể cô gái nhỏ. Mỗi nơi bàn tay anh đi qua đều để lại ngọn lửa khuấy động cõi lòng Tri Vãn.
"Sao hửm? Muốn không?" Anh hôn nhẹ lên cổ cô, chiếc lưỡi ướt át khẽ liếm qua phần da thịt nhạy cảm. Rồi như cảm thấy không thỏa mãn, anh há miệng cắn mạnh lên cần cổ thon dài của cô, để lại dấu tích của riêng mình.
"Em muốn tôi không, Tri Vãn?"